Anh chỉ muốn có con với em

Chương 58


Chap này dành tặng bạn @xunu1793 và @JunKYO2k3.

___________________________


Jungkook cứ như vậy mà lùi thêm vài bước chân nữa cho tới khi lưng cậu đã chạm hẳn vào cửa phòng với một tư thế không vững, rất nhanh sau đó liền chạy vụt ra ngoài, loáng thoáng bên tai vẫn còn nghe được câu nói mang theo đầy ngữ khí quyết liệt của Taehyung.

-"JEON JUNGKOOK, NẾU EM KHÔNG NGHỈ LÀM THÌ CÁI CỬA HÀNG ĐÓ SẼ KHÔNG SỐNG NỔI ĐẾN NGÀY MAI ĐÂU!"

Joohyun hơi giật mình vì sợ, chẳng nói chẳng rằng vội vàng tháo dép cao gót cầm trên tay rồi đuổi theo Jungkook.

Cũng may là nhân viên trong tập đoàn hiện tại chỉ còn có số ít người ở lại tăng ca chăm chú làm việc nên hầu như không để tâm đến mọi thứ bên ngoài.

Jungkook từ cầu thang máy của tầng một bước ra được vài giây thì thang máy ở phía đối diện cũng vừa mở, chiếc váy công sở ngắn quá đầu gối gần như bó sát lại khiến Joohyun chạy theo cậu thực sự rất khó khăn.

-"Jungkook..."

-"Jungkook...đợi tôi..."

-"Jungkook à..."

Tiếng gọi vang vọng lên mỗi lúc một lớn, Jungkook quay người lại nhìn cô, cả hai đang đứng ngay tại giữa sân của tập đoàn, khoảng cách cũng khá xa, Joohyun mới chỉ tiến thêm hai bước về phía cậu thì Jungkook chợt giơ tay ra hiệu.

-"Đừng đến gần tôi...muốn nói gì...thì cứ nói đi..."

Nhưng không để cho Joohyun kịp đáp lời, Jungkook cúi đầu xuống rồi nói tiếp.

-"Chuyện ban nãy, tôi không hiểu lầm, không trách cô...đừng lo..."

-"Jungkook, khoan đã...tôi..."

Joohyun vẫn chưa nói được gì, đưa ánh mắt bất lực nhìn cậu đang đi dần ra khỏi cổng tập đoàn, mi tâm khẽ nhíu, cô thở dài một tiếng rồi quay người chạy một mạch vào trong mà không thèm đeo dép cao gót nữa.

Jungkook nhìn xung quanh một lượt, thật may mắn khi xe hơi của quản gia vẫn đỗ gọn ở ngay bên lề đường, cậu cúi thấp mặt tạm dùng vai áo lau đi đôi mắt hoen ướt, vừa ngẩng lên thì thấy quản gia đã bước xuống xe, Jungkook tiến về phía trước, không nhanh không chậm liền mở miệng hỏi.

-"Sao ông chưa về?"

-"À, tôi chờ cậu chủ và cậu Jungkook cùng về cho vui, nhưng mà...cậu...khóc hả?"

Quản gia hơi nheo mắt nhìn Jungkook, cậu lập tức lắc đầu rồi quay mặt sang một bên.

-"Không...mau về thôi, Taehyung...anh ấy sẽ về sau..."

Jungkook mở cửa ngồi vào trong xe, quản gia đành ngậm ngùi gật đầu, ông đã từng này tuổi rồi, chỉ cần nghe giọng nói của cậu thôi cũng đủ hiểu rằng giữa cậu và anh đang có sự bất ổn.

Đi được một quãng đường khá dài, chốc chốc quản gia lại nghe thấy những tiếng sụt sịt nhỏ của người ngồi ghế đằng sau phát ra.

-"Cậu Jungkook..."

-"Cứ...cứ lái xe đi...đừng để ý đến tôi, không sao, không sao cả..." Jungkook run run nói, vai áo đều đã ướt đẫm vì lau nước mắt nhiều, quản gia xót lòng nhìn cậu, nhẹ nhàng an ủi một câu.

-"Cậu đừng khóc nữa, khi nào cậu chủ về, tôi nhất định sẽ hỏi tội cậu chủ!"

Jungkook gật đầu, chẳng để nước mắt kịp đọng lại thành từng giọt, tay vẫn liên tục đưa lên lau hết đi, nhập nhòe buông ánh nhìn hướng ra ngoài cửa kính, cũng sắp về đến nhà rồi, nhưng bỗng dưng cậu nhớ tới lời nói của Taehyung.

-"JEON JUNGKOOK, NẾU EM KHÔNG NGHỈ LÀM THÌ CÁI CỬA HÀNG ĐÓ SẼ KHÔNG SỐNG NỔI ĐẾN NGÀY MAI ĐÂU!"

Jungkook như choàng tỉnh, cậu biết anh chắc chắn không nói đùa.

-"Quản gia, cửa hàng của anh Yoongi, mau mau...cho xe quay lại..."


---


Taehyung ngồi trong phòng làm việc ôm đầu một cách mệt mỏi, lúc nãy còn cố chấp im lặng cho ra ngoài tai những lời khuyên bảo của Joohyun khiến cô tức giận bỏ về trong khi công việc còn chưa đâu vào đâu.

Đang miên man suy nghĩ thì chiếc điện thoại nằm trên mặt bàn bất ngờ rung chuông lên từng hồi, Taehyung ngay lập tức đã nghe máy, là vệ sĩ của anh gọi tới.

-"Cậu...cậu chủ!"

Taehyung chau mày, tinh ý nhận ra được chút gì đó không ổn trong chất giọng khép nép đứt quãng của tên vệ sĩ nhưng vẫn giữ bình tĩnh mà hỏi lại.

-"Sao rồi?"

-"Dạ, chúng tôi...ừm...khi nãy có hơi quá tay..." tên vệ sĩ này ngập ngừng không nói nổi liền dúi điện thoại vào tay một vệ sĩ bên cạnh để được tiếp lời.

-"Cậu chủ...chúng tôi có nghe theo lời của cậu chủ là chỉ dọa hắn ta thôi...nhưng không ngờ hắn ta lại kích động như thế, dám xông đến đấm chúng tôi...nên...chúng tôi lỡ đập phá..."

-"CÁI GÌ! ĐẬP PHÁ..." Taehyung đứng dậy hét lớn, vài giây sau đã cố gắng lấy lại bình tĩnh nhanh nhất có thể rồi hỏi tiếp.

-"Thế có thiệt hại nhiều không?"

-"Dạ...cũng...kha khá..."

-"Chết tiệt!"

Anh tắt máy, tâm trí hỗn loạn rời khỏi phòng làm việc, hai tên vệ sĩ đứng ở cửa nhà quay vào ôm chặt lấy nhau khóc không ra nước mắt, vài phút sau đã nhìn thấy xe của quản gia đưa cậu Jungkook về xuất hiện trong sân.

Chuyện ở cửa hàng thực sự khiến Jungkook vẫn còn chưa hết bàng hoàng, quản gia cẩn thận đỡ cậu vào trong nhà ngồi xuống ghế sofa rồi mới chạy ra ngoài cửa giáo huấn lại hai tên vệ sĩ ấy.

-"Cậu Jungkook, cơm tối..."

-"Anh không ăn, đem cất đi!" Jungkook ngắt lời cô bé người làm, khuôn mặt thất thần cùng với từng bước chân nặng nhọc đi lên trên phòng.

Cậu vừa chỉ nằm vật ra giường đã lại bật người dậy chạy về phía tủ đồ, động tác gấp gáp kéo một chiếc vali ở trong đó ra.

-"Quần này, áo này, khăn này, trời cũng lạnh rồi..." Jungkook nói xong, nơi cổ họng đã bắt đầu nghèn nghẹn, nước mắt giàn giụa mằn mặn trong veo lăn nhẹ qua gò má, quần áo ôm trong tay rơi lả tả xuống nền nhà.

-"Tiểu Bối..."

Jungkook loạng choạng mở cửa muốn đi sang phòng của tiểu bảo bối, vừa lúc Taehyung cũng đẩy cửa bước vào, anh nắm lấy bàn tay cậu kéo lại, Jungkook nhăn mặt khẽ kêu lên.

-"Aa...đau!"

Taehyung chau mày, nhìn vào lòng bàn tay có rất nhiều vết xước ngắn dài của Jungkook, không quên vòng tay ra sau nắm lấy bàn tay còn lại của cậu mở ra rồi gặng hỏi.

-"Sao tay em lại bị xước thế này?"

Jungkook rút hai tay về, lắc đầu vài cái.

-"Không sao, chỉ là giúp anh Yoongi dọn ít đồ bị vỡ ở cửa hàng...anh ấy bảo...thời gian tới sẽ không mở cửa nữa..."

Taehyung đưa tay chạm vào khuôn mặt của Jungkook, hai hàng mi đen nhánh đang chớp nhẹ chẳng thể nào che lấp được đôi mắt sưng đỏ khiến lòng anh như thắt lại.

-"Jungkook, nghe anh giải thích có được không?"

Cậu mím môi, gạt tay của anh xuống.

-"Anh tạm thời...đừng nói gì cả..."

Jungkook nói xong liền quay người bước vào trong phòng, Taehyung đứng ở cửa chỉ dịu giọng lên tiếng.

-"Ngày mai anh sẽ cho người sửa lại cửa hàng đó"

Jungkook tiếp tục lắc đầu, cúi người nhặt quần áo dưới nền nhà lên.

-"Phá đi rồi sửa lại, cũng thật rảnh quá nhỉ!"

Taehyung bấy giờ mới để ý đến chiếc vali nằm ở dưới chân cậu, anh hốt hoảng chạy tới giật lấy quần áo trong tay Jungkook ném vào tủ.

-"Em làm cái gì đây!"

-"Em muốn về nhà mẹ một thời gian!" Jungkook dửng dưng nhìn anh rồi lại ôm đống quần áo ấy nhét vào trong vali.

-"JUNGKOOK, ANH ĐÃ NÓI LÀ NGÀY MAI SẼ CHO NGƯỜI SỬA LẠI CỬA HÀNG...EM ĐỪNG CÓ NGANG BƯỚNG NHƯ VẬY.." Taehyung không nhịn được liền lớn giọng nói với cậu, Jungkook cũng chẳng kiềm chế được thêm nữa mà gắt lên.

-"ANH CHO NGƯỜI SỬA LẠI LÀM GÌ, ĐẰNG NÀO THÌ...NGƯỜI TA CŨNG ĐUỔI VIỆC EM RỒI...ĐÃ VỪA LÒNG ANH CHƯA..."

Taehyung nhất thời im lặng, cố gắng hít thở để nén đi những lời lẽ rất có thể sẽ làm cậu bị tổn thương, đến khi thấy Jungkook đóng chiếc vali lại rồi chuẩn bị kéo khóa mới quyết định nói.

-"Jungkook, em có thể tới chỗ của anh mà, đâu nhất thiết phải làm ở cái cửa hàng đó!"

Cậu ngẩng mặt nhìn anh, khoé môi hơi nhếch lên, Taehyung trước giờ chưa từng đề cập đến việc muốn Jungkook đi làm ở tập đoàn của anh.

-"Em không thích dựa dẫm!"

-"Jungkook, đấy không phải là dựa dẫm, chẳng nhẽ em học Đại Học xong chỉ để bán chocolate à?"

Jungkook nghe đến đây sống mũi đã lại cay xè.

-"Đại Học cái gì chứ, cuối cùng vẫn là sinh con cho anh thôi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status