Anh chỉ muốn có con với em

Chương 70


Chap này dành tặng bạn SinnieTrinh0.

_______________________

Y tá vừa trông thấy Jungkook tỉnh lại liền gấp gáp chạy ra ngoài thông báo cho bác sĩ biết, Taehyung vốn dĩ đã rất nôn nóng, bước chân đang vô cùng khẩn trương muốn lao vào trong phòng nhưng ngay tức khắc đã bị ông bác sĩ giang cánh tay ở trước mặt ngăn cản.

-"Bây giờ không được, tâm lý của cậu ấy vẫn còn chưa ổn định!"

Bác sĩ chỉ nhắc nhở anh một câu rồi lại quay sang nói thầm với cô y tá.

-"Đưa cậu ấy sang phòng hồi sức, nếu cậu ấy có hỏi gì về đứa bé trong bụng thì phải tuyệt đối im lặng!"

-"D..Dạ!" cô y tá sợ sệt cúi đầu, khẽ liếc qua khuôn mặt băng hàn sát khí của Taehyung mà chợt rùng mình, sau đó chạy nhanh vào trong tiếp tục thu dọn đồ đạc cùng người y tá kia để chuẩn bị chuyển Jungkook sang phòng hồi sức.

Bác sĩ cũng chẳng nói thêm gì, định quay lưng bước đi thì Taehyung vội tiến đến túm lấy cổ áo của ông, anh hét lớn.

-"RỐT CUỘC LÀ THẾ NÀO, MAU NÓI CHO TÔI BIẾT!"

-"Cậu...cậu chủ bình tĩnh..." quản gia liền hốt hoảng can ngăn.

Bác sĩ trước đó chỉ nặng lời trách mắng Taehyung mà không hề cho anh biết lấy một chút tình hình về đứa con của Jungkook và anh hiện giờ như thế nào.

Cô bé người làm vừa ôm vừa dỗ Tiểu Bối ở trong lòng, thằng bé khóc nhiều tới nỗi sưng húp hai mí mắt, đây là lần đầu tiên Tiểu Bối trông thấy ba Taehyung giận dữ mà đáng sợ đến như vậy.

-"Ba....ơi....ba..." thằng bé nấc cụt mấy tiếng, nhoài người ra phía trước đòi anh bế.

Taehyung liền buông lỏng cổ áo của bác sĩ, vài giây sau mới chạy lại để đón tiểu bảo bối.

-"Thành thật xin lỗi bác sĩ, cậu chủ...cũng là lo lắng quá nên mới..." quản gia cúi đầu.

Bác sĩ chợt thở dài rồi ghé sát vào tai của quản gia nói nhỏ điều gì đó.

Quản gia nghe xong bỗng ngẩn người mất một lúc, khi ông ngẩng đầu lên thì bác sĩ cũng vừa rời khỏi đây trong giây lát.

Năm phút sau Jungkook đã được chuyển sang phòng hồi sức, y tá cẩn thận dặn dò người nhà phải đợi ít nhất là một tiếng thì mới được vào trong thăm cậu.

Tiểu Bối không chờ được, chẳng biết đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, Taehyung nhờ cô bé bế con trai giúp anh, còn cởi áo khoác ngoài của mình ra đắp vào người cho Tiểu Bối vì anh sợ thằng bé lạnh.

Quản gia nghe theo lời của cậu chủ bây giờ đưa cả cô bé và Tiểu Bối về nhà, còn anh thì ở lại chăm sóc Jungkook.

-"Cậu chủ à, tối em sẽ làm súp rồi mang tới bệnh viện, cậu chủ đừng mua đồ bên ngoài cho cậu Jungkook ăn!"

Cô bé vừa nói, vừa rong tẩy Tiểu Bối trên tay rồi cúi đầu chào tạm biệt Taehyung.

-"Cháu thương cậu Jungkook quá..." cô bé bước vào trong xe ngồi chưa được ba giây đã lại thút thít khóc.

Quản gia thở dài nhìn cô bé.

-"Được rồi, ta sẽ nói cho cháu biết một chuyện, nhưng mà...cháu phải hứa là giữ bí mật đã!"

Cô bé gật đầu, giơ ngón tay út ra móc ngoéo với quản gia, lúc ấy ông mới cảm thấy yên tâm mà chậm rãi kể. Cô bé sau khi nghe xong khuôn mặt lại càng đầm đìa nước mắt hơn.

---

Hai giờ chiều, y tá vào trong phòng tháo kim truyền nước cho Jungkook, nếu không có gì thay đổi thì ngày mai cậu sẽ được xuất viện.

Taehyung suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn chỉ ở bên ngoài như vậy, hoặc đứng, hoặc ngồi, chốc chốc lại mở hé cửa lặng nhìn cậu với một ánh mắt trĩu nặng xót xa. Những cảm xúc của cậu hiện giờ, anh là người thấu hiểu rõ nhất.

Jungkook không muốn gặp anh, không muốn nói chuyện với anh, mọi thứ liên quan tới anh, cậu đều không muốn biết.

Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng thì Taehyung cũng đã ngầm hiểu lý do vì sao bác sĩ lại không đề cập gì đến chuyện đứa con của cậu và anh.

Taehyung sau đó vẫn quyết định đẩy cửa bước vào trong phòng với Jungkook, anh ngồi cạnh mép giường, đưa tay chạm nhẹ tấm lưng còn đang run rẩy của cậu.

-"Jungkook..."

-"Jungkook à..."

Từng giây từng phút như ngưng đọng, chỉ nghe được Taehyung lên tiếng gọi tên cậu một cách khó khăn. Mãi cho tới ba mươi phút sau Taehyung mới nói được một câu hoàn chỉnh.

-"Jungkook, em cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, đừng suy nghĩ nhiều, sẽ không tốt đâu!"

Taehyung chống tay xuống giường, cứ chỉ ngồi bên cạnh cậu như vậy mà chẳng nói thêm gì.

Đến gần 6 giờ chiều, Taehyung mở điện thoại ra xem mới thấy được những cuộc gọi nhỡ hiện lên rất nhiều trên màn hình, đa số là của Hoseok và còn có một tin nhắn mà người gửi đến lại chính là Rosie.

Taehyung cũng không mấy quan tâm, sau đó liền tắt máy ngồi dậy định ra ngoài mua chút gì đó cho cậu ăn thì quản gia và cô bé người làm mang súp tới.

Quản gia nhẹ nhàng nói.

-"Tôi định đưa Tiểu Bối sang nhà lão gia nhưng thằng bé không chịu, thế nên tôi lại đón Kim lão gia sang nhà cậu chủ để lão gia chăm sóc thằng bé giúp hai người. Ừm...còn chuyện của cậu Jungkook thì...tôi cũng chỉ nói với lão gia là cậu Jungkook bị sốt virus..."

-"Được rồi!" Taehyung gật đầu như đã hiểu.

Jungkook và anh nghe quản gia nói như vậy trong lòng cũng bớt đi phần nào lo lắng.

-"Em đã dặn là không được mua đồ ở bên ngoài rồi cơ mà!" cô bé nhăn mặt nói rồi đổ súp từ cạp lồng ra hai chiếc bát nhỏ.

Taehyung lắc đầu không ăn, Jungkook thì lại càng không ngó ngàng gì đến. Cô bé tủi thân ngồi khóc khiến Jungkook mủi lòng, sau đó cũng đành ăn thử một muỗng súp để cô bé nín khóc.

-"Ngon chứ cậu?" cô bé vừa hỏi, vừa lau nước mắt.

Jungkook gật nhẹ đầu, thực ra trong người cũng không mấy khó chịu lắm, thậm trí ăn xong một muỗng rồi còn muốn ăn thêm nữa cơ.

-"Cậu ăn đi, ăn hết bát này là khỏe ngay!" cô bé đặt bát súp vào tay của Jungkook.

Taehyung chỉ khẽ thở phào, nhìn cậu ăn mà tự dưng mắt anh đỏ hoe lên.

Jungkook ăn hết bát súp này liền uống thêm một cốc nước to, thấy bát súp còn lại gần như đã nguội hẳn đi, cậu tiếc, nhưng Jungkook vẫn nhất quyết không ăn vì đó là bát súp của Taehyung.

Quản gia chợt ẩn đi nụ cười trên môi, ông lắc đầu nhìn anh và cậu.

Hai con người này cũng thật lạ, yêu nhau đến như vậy mà tại sao vẫn cứ nỡ làm tổn thương nhau, người ngoài cuộc như ông đây cũng khổ tâm chẳng để đâu cho hết.

---

Sáng hôm sau quản gia đi thanh toán tiền viện phí, Taehyung cầm chiếc áo khoác dày mà tối qua quản gia đem đến cho anh, định mặc vào người giúp Jungkook thì cậu lắc đầu.

-"Không cần, đủ ấm rồi!"

Jungkook vừa tự mình đứng dậy, Taehyung liền ấn vai cậu tiếp tục ngồi xuống giường.

-"Trời lạnh, mau mặc vào..."

Chẳng đợi Taehyung nói xong, cậu vung tay hất chiếc áo khoác của anh rơi xuống nền nhà.

-"KHÔNG CẦN!"

Taehyung cúi người nhặt chiếc áo khoác lên, chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như thế này.

Đối diện với ánh mắt đượm buồn tới đau đớn cõi lòng của Jungkook, anh lặng lẽ thở dài một tiếng.

-"Muốn tốt cho đứa con trong bụng thì mau mặc áo vào, có biết bên ngoài trời đang rất lạnh không hả, sao có thể coi thường sức khỏe như vậy được cơ chứ!" giọng nói ôn tồn của bác sĩ ở bên ngoài đột ngột vang vọng lên.

Jungkook và Taehyung đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn ra phía cánh cửa.

-"Hai người cứ phải dậy cho một bài học thì mới chừa!" bác sĩ hắng giọng đi dần vào trong phòng.

Taehyung mở to mắt nhìn bác sĩ, nói như thế có nghĩa là...

-"Hai tháng rồi, liệu mà chăm sóc cậu ấy cẩn thận, từ bây giờ mọi thứ đều phải thật nhẹ nhàng..."

Bác sĩ chưa nói xong đã bị cảnh tượng trước mặt đốn tim.

Jungkook vẫn chưa hết bất ngờ, ánh mắt cậu long lanh sáng rỡ.

Taehyung đặt tay vào bụng Jungkook xoa nhẹ, sự kì diệu này khiến nước mắt anh cứ thế mà tuôn rơi từng giọt.

Trái tim Taehyung như sắp tan chảy ra, anh ôm chặt lấy cậu, anh khóc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status