Anh chỉ muốn có con với em

Chương 84


Biết tin cậu Jungkook có dấu hiệu sinh non, tất cả người làm trong nhà cũng nháo nhào đi qua đi lại đứng ngồi chẳng yên, quản gia vì sợ rằng cậu chủ Taehyung tâm lý đang bị bất ổn nên đã thay anh lái xe rồi đưa cả hai vợ chồng tức tốc tới bệnh viện.

Jungkook gần như đã kiệt sức bởi những cơn co thắt đau đớn ở vùng bụng dưới, cậu gục đầu vào ngực anh, từng hơi thở gấp gáp khó khăn và cảm giác nặng nề choáng váng khiến Jungkook thực sự không thể nào trụ vững nổi.

-"Đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây rồi!" Taehyung hôn xuống mái tóc của Jungkook, suốt quãng đường tới bệnh viện anh vẫn luôn cố gắng nói những lời trấn an để làm giảm bớt sự hoang mang căng thẳng tột cùng trong người cậu.

Trước khi Jeon Jungkook được bác sĩ cùng các y tá đưa vào phòng cấp cứu, Kim Taehyung liền vội vã nắm chặt lấy bàn tay của cậu.

-"Cố lên em, mọi chuyện sẽ ổn thôi!"

Anh đặt một nụ hôn nhỏ nhoi xuống bụng Jungkook rồi cúi đầu lùi lại phía sau vài bước để các y tá và bác sĩ mau chóng đưa cậu vào trong phòng cấp cứu.

Quản gia ở bên cạnh chợt vỗ nhẹ vào cánh tay của cậu chủ Taehyung.

-"Cậu chủ à, bây giờ tôi tranh thủ về đón lão gia tới đây rồi cũng cho người đi đón bà Jeon luôn, cậu chủ cứ bình tĩnh chờ đợi, có chuyện gì là phải thông báo cho tôi biết ngay đấy."

Kim Taehyung chỉ gật nhẹ đầu, quản gia còn chần chừ vỗ vai anh vài cái xem như động viên tinh thần rồi mới yên tâm quay người bước đi.

Sau mười lăm phút trôi qua, thuốc gây mê lúc này thực sự đã phát huy tác dụng, quá trình sinh mổ diễn ra khá nhanh gọn và thuận lợi, khi cửa phòng cấp cứu vừa bật mở, mấy tiếng e e yếu ớt chào đời của tiểu thiên thần vang lên khe khẽ, hộ lý cùng hai cô y tá khẩn trương ôm đứa bé sang nơi chăm sóc đặc biệt dành riêng cho thai nhi sinh non.

Kim Taehyung chưa kịp nhìn mặt tiểu thiên thần, Jungkook thì vẫn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hai mắt anh bỗng nhòe đi từ lúc nào không hay.

-"Ổn rồi ổn rồi, đừng lo lắng quá, tuy sinh non mới chỉ được ba mươi ba tuần tuổi nhưng trộm vía, thằng bé khỏe mạnh lắm." bác sĩ vừa bước ra đã thở phào một tiếng.

-"Cảm ơn bác sĩ!" Kim Taehyung nghe được những lời như vậy, trong lòng cũng phần nào đỡ sốt sắng hơn.

Ông bác sĩ mỉm cười, vỗ vỗ ngực anh rồi nhẹ giọng nhắc nhở.

-"À, lát nữa mà cậu ấy tỉnh thì nhớ trấn tĩnh cậu ấy ngay đấy, tôi sẽ cho người chuyển cậu ấy qua phòng VIP số 95. Còn bây giờ cậu phải cùng tôi lên văn phòng làm một số giấy tờ thủ tục đã."

-"TAEHYUNG!"

-"CẬU CHỦ!"

Cả tiếng gọi của ba Kim và quản gia ở phía sau lần lượt vang lên.

Taehyung mới quay lưng đi theo bác sĩ được vài bước đã lập tức chạy lại ôm chầm lấy ba Kim với nét mặt vô cùng xúc động.

-"Cái thằng này, sao mắt đỏ thế hả, Jungkook sao rồi, cháu ta sao rồi?" ba Kim gấp gáp đẩy anh ra để hỏi thăm.

Taehyung hít thở thật sâu rồi mạnh dạn trả lời.

-"Vợ con và đứa bé đều ổn, nhưng vì bé bị sinh non, mới được ba mươi ba tuần tuổi nên hiện tại bé đang được các bác sĩ theo dõi và chăm sóc y tế đặc biệt ba ạ."

-"Gia đình đừng quá lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng làm những gì tốt nhất cho bé." bác sĩ từ từ quay lại dõng dạc nói từng tiếng một.

Ba Kim nghe xong liền cảm thấy trong người nhẹ nhõm hẳn.

-"Thế bây giờ gia đình có được gặp mặt cháu nó không hả bác sĩ?"

-"Cái này..." bác sĩ ban đầu còn hơi lưỡng lự, nhưng sau đó lại mỉm cười đồng ý.

-"Được, nhưng phải đợi sau khi tôi và ba của cháu làm xong một số thủ tục giấy tờ cần thiết đã."

.

Gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, Jungkook vẫn thiếp đi mà chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Taehyung thì vẫn một lòng ngồi túc trực ở bên cạnh cậu, anh chẳng hề muốn rời khỏi căn phòng này dù chỉ là nửa bước, thật may mắn vì Jungkook đã không bị mất máu nhiều trong quá trình sinh mổ.

-"Ba Taehyung..." Tiểu Bối vừa cất tiếng gọi thì mẹ Jeon vội che miệng thằng bé lại.

-"Suỵt, Tiểu Bối ngoan nào!"

-"Con chào mẹ, mẹ mang cả Tiểu Bối đến đây cơ à!" Taehyung có chút bất ngờ chạy tới đón lấy Tiểu Bối từ tay của mẹ Jeon.

-"Ừ, cũng tiện đường nên mẹ qua nhà trẻ xin phép cô giáo để mang Tiểu Bối đến đây luôn." mẹ Jeon khép hờ cửa phòng lại, đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía cậu rồi thở dài hỏi anh.

-"Jungkook vẫn chưa tỉnh hả con?"

-"Dạ, bác sĩ bảo với con là tầm bốn giờ chiều thì em ấy mới tỉnh." Kim Taehyung rầu rĩ đáp.

Tiểu Bối thấy vậy liền thơm vào má của anh một cái.

-"Ba ơi, ba Jungkook sinh em trai cho con chưa?"

Kim Taehyung mỉm cười, vừa nói, lại vừa vuốt mái tóc tơ mềm mượt gọn gàng của tiểu bảo bối.

-"Ba Jungkook sinh em trai cho Tiểu Bối rồi, tý nữa ba sẽ bảo bà ngoại đưa Tiểu Bối đi gặp mặt em trai nhé."

-"Ơ, sao em trai của con lại không ở với ba Jungkook?" Tiểu Bối khó hiểu ngơ ngác hỏi.

Kim Taehyung đang không biết phải giải thích như thế nào thì mẹ Jeon đã kịp thời đón lấy tiểu bảo bối rồi bịa đặt ra một lý do để mà dỗ thằng bé.

-"Vì ba Jungkook bị mệt nên bác sĩ mới chăm sóc em trai của Tiểu Bối giúp ba Jungkook đấy, khi nào ba Jungkook hết mệt thì em trai của Tiểu Bối sẽ được về ở với ba Jungkook, ba Taehyung và cả Tiểu Bối nữa."

Tiểu Bối nghe bà ngoại nói có lý như vậy cũng ngoan ngoãn không dám thắc mắc thêm gì. Thằng bé tì cằm xuống vai bà ngoại, miệng bỗng dưng mếu mếu.

-"Ba Jungkook bị mệt có nhiều không, bao giờ ba Jungkook hết mệt ạ, con muốn gặp mặt em trai."

-"Bà Jeon à, bác sĩ đang đợi." tiếng của quản gia từ bên ngoài vừa phải vọng vào.

Kim Taehyung vội vàng nói với mẹ Jeon.

-"Con dặn bác sĩ trước rồi, bây giờ mẹ cứ đi theo quản gia đến văn phòng của bác sĩ đã."

Mẹ Jeon liền gật đầu.

-"Ừ, mẹ hiểu rồi."

-"Tiểu Bối khóc à, được đi thăm em trai mà lại khóc là thế nào!!!" mẹ Jeon bế Tiểu Bối ra ngoài, vừa đi theo quản gia, vừa lau nước mắt trên hai má phúng phính của thằng bé.

Kim Taehyung cứ đưa mắt nhìn theo cho đến khi chẳng còn trông thấy bóng dáng ai thì mới quay vào tiếp tục ngồi xuống ngay bên cạnh Jungkook, đồng hồ treo tường đã hiển thị đúng 4 giờ 15 phút chiều.

Kim Taehyung nóng ruột lắm rồi, định đứng dậy đi lại loanh quanh vài vòng trong phòng thì vừa lúc vợ anh chợt tỉnh.

-"Tae...Taehyung..."

Chất giọng run rẩy pha lẫn sự mệt mỏi của Jungkook khẽ vang, trái tim anh chỉ trong một tích tắc đã vì thế mà rộn ràng từng nhịp đập, Kim Taehyung mừng rỡ, đem yêu thương ấp áp từ mình bao bọc ngay lấy bàn tay của cậu.

-"Anh đây anh đây, anh ở đây!"

-"Taehyung...con em..." Jungkook theo phản xạ muốn đặt tay vào bụng nhưng liền bị Taehyung giữ lại không cho phép.

-"Đừng làm thế, sẽ chạm phải vết mổ đấy em."

-"Con ổn, bác sĩ nói con trai của chúng mình khỏe mạnh lắm, bây giờ con đang được các bác sĩ chăm sóc rất tốt em ạ."

Jeon Jungkook khẽ mỉm cười.

-"Con nặng bao nhiêu cân thế anh?"

Kim Taehyung thấy vậy cũng bất giác cười theo.

-"Bác sĩ bảo con trai chúng mình nặng tròn hai cân rưỡi."

Jeon Jungkook có chút yên tâm, giọng nói lại nhẹ nhàng cất lên.

-"Anh nhìn mặt con chưa?"

Kim Taehyung gật nhẹ đầu.

-"Anh nhìn mặt con rồi, con đáng yêu lắm!"

Jeon Jungkook thở dài một tiếng, nước mắt buồn tủi bỗng ầng ậc trào ra.

-"Em muốn thấy con quá, em muốn bế con nữa."

Kim Taehyung cúi người hôn xuống hai bên mí mắt của cậu, anh xót lòng mở lời trấn tĩnh.

-"Ngoan nào, anh hỏi bác sĩ rồi, một tuần nữa con sẽ được về với gia đình mình."

Jeon Jungkook càng nghe, lại càng buồn tủi mà giàn giụa nước mắt nhiều hơn, cậu rất muốn ngồi dậy, nhưng chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng có thể ảnh hưởng đến vết mổ ở bụng.

-"Anh nói cho ba với mẹ biết chuyện này chưa?"

Kim Taehyung đưa ngón tay cái gạt hết đi nước mắt trên gò má Jeon Jungkook.

-"Lúc em vừa sinh xong thì ba đến, ba dặn anh khi nào em tỉnh dậy thì gọi điện báo cho ba. Mẹ cũng mới tới, mẹ còn bế cả Tiểu Bối theo nữa. Nhưng giờ hai bà cháu đang tranh thủ đi thăm tiểu thiên thần của chúng mình..." Kim Taehyung chợt ngập ngừng vài giây.

-"Vợ à, nếu ngày mai em khỏe hơn thì anh hứa...anh hứa là sẽ dẫn em đi gặp mặt con."

Jungkook vẫn theo thói quen cũ mà kéo ống tay áo của Taehyung xuống lau nước mắt, anh chỉ biết lắc đầu thở dài ngắm nhìn cậu, ngay sau đó lại cúi người cẩn thận nhẹ nhàng ôm Jungkook vào lòng.

-"Mau nín nào vợ ơi."

-"Đừng khóc nữa, tim anh sắp nghẹt thở rồi đây này."

Jungkook vẫn sụt sụt sùi sùi làm dây hết nước mũi ra vai áo Taehyung, phải cố gắng nhiều lắm mới có thể bình tĩnh nín khóc để cất lời hỏi anh.

-"Taehyung à, anh nghĩ được tên cho con chưa?"

Kim Taehyung hào hứng ngồi dậy trả lời.

-"Anh nghĩ được rồi, vợ thử nghe xem có hay không nhé!"

-"Ở nhà, thì mình gọi là Tiểu Thiên, còn tên khai sinh sẽ là..." Kim Taehyung lại vuốt cằm ngẫm nghĩ.

-"À, Kim Jung Ah, được không vợ?"

Jeon Jungkook nghe xong liền gật đầu tán thành.

-"Theo ý của anh hết!"

Kim Taehyung dịu dàng cong khóe môi, nhưng lại thấy đôi mắt của Jungkook vẫn còn buồn bã lấp lánh ánh nước.

-"Khóc nữa là anh sẽ không chơi với em đâu đấy."

-"Taehyung này, anh miêu tả khuôn mặt của Tiểu Thiên để cho em dễ tưởng tượng đi!" Jungkook giọng điệu tràn đầy sự mong đợi.

Kim Taehyung nắm lấy bàn tay cậu đặt áp vào má mình.

-"Đây, cứ nhìn mặt anh là ra mặt con ngay."

Jungkook chề môi nhéo má Taehyung rồi bật cười, vừa lúc mẹ Jeon và Tiểu Bối đi thăm em bé về, thấy Jungkook đã tỉnh lại, mẹ vội bế Tiểu Bối chạy tới ngồi xuống bên cạnh cậu.

Mẹ Jeon rơm rớm nước mắt làm Jungkook lại không kiềm chế được mà tiếp tục được dịp nức nở theo. Mẹ cũng xin nghỉ ở công ty trong khoảng một tuần để phần nào giúp đỡ Taehyung chăm sóc thật tốt cho cậu.

-"Bé khỏe lắm, cái môi, cái mũi, cái mắt, cứ phải nói là giống hệt như Tiểu Bối hồi mới sinh." mẹ Jeon nét mặt phấn khởi, vừa nói vừa thơm yêu vào cả hai má của Tiểu Bối.

Jungkook bấy giờ mới có đủ dũng khí để gạt bỏ hết đi những dòng suy nghĩ tiêu cực trước đó ở trong đầu.

Tiểu thiên thần bé bỏng tội nghiệp của cậu đáng yêu và khỏe mạnh như vậy thì thực sự là quá tốt rồi.






Tình hình là chap sau End Fic rồi nhé mọi người!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status