Bà xã! Em không biết ghen sao?

Chương 13


4 giờ đồng hồ...

Cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ hé ra. Bác sĩ chậm rãi bước ra, khẽ thở dài một tiếng rồi tháo bỏ khẩu trang trên mặt ra. Nhìn Ngụy An bằng cặp mắt khá là tức giận

- Cậu làm chồng kiểu gì vậy hả? Vợ mình mang thai mà cũng không biết là sao? _ Vị bác sĩ đó không ai khác chính là Trần Thiện Khiêm

- Tôi không phải chồng của cô ấy. Hắn ta kia kìa! _ Ngụy An liếc sang Tống Nam đang đứng chết trân ở đằng kia

- Cậu nói lại... Cô ấy làm sao? _ Tống Nam thất thần nhìn cậu bạn mình

- Con cậu... Chết rồi! Cô ấy... Cũng mất rồi! Hừ! Thật là... Không yêu người ta cũng đừng hạnh hạ nhau chứ. Tống Nam kể từ khi nào mà cậu lại độc ác như vậy? _ Trần Thiện Khiêm quát vào mặt anh rồi vùng vằng bỏ đi

Ngụy An lúc này cũng giống như chết lặng, anh chạy ngay vào phòng cấp cứu. Cả giường xung quanh chỗ Dư Thiển Âm nằm toàn là máu. Cậu nắm lấy tay cô

- Tiểu Bạch... Tớ vẫn chưa nói với cậu là tớ yêu cậu mà Tiểu Bạch, sao cậu lại bỏ tớ? _ Ngụy An bất giác rơi nước mắt

Cậu đưa tay vệt lên những giọt nước nóng hổi kìa mà ngạc nhiên. Cậu khóc rồi, cậu khóc cho cô gái cậu yêu, cậu khóc thật rồi.

Tống Nam đứng từ xa nhìn thân ảnh cô nằm im phăng phắc mà lòng quặn đau. Ngụy An khẽ đứng dậy, bàn tay to lớn khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô.

- Tống Nam! Cậu hả dạ chưa? _ Ngụy An trừng mắt nhìn anh, với cặp mắt sắc lạnh

- Tôi.... Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy _ Tống Nam nắm chặt tay thành nắm đấm

- Cậu không nghĩ như vậy? Nhưng nó đã thực sự thành ra như vậy. Tống Nam, cậu nói cậu yêu Tiểu Âm, vậy cho tôi hỏi? Cậu yêu đến nổi mà cô ấy nằm trên đây luôn sao? Cái tình yêu mà cậu nói, sao tôi nghe nó ghê gợn quá vậy? Hả? _ Ngụy An tóm lấy cổ áo của anh, mọi tức giận đều trút hết lên đầu anh

- Tôi sai, tôi sai, tôi biết tôi sai rồi... Xin cậu, cho tôi nắm tay cô ấy... Một lần thôi _ Tống Nam nhẹ giọng

- Nắm tay cô ấy? Không đời nào!! Tống Nam, cậu đừng hòng chạm vào cô ấy. Cậu cút ra khỏi đây! _ Ngụy An hung hăng đuổi anh đi

- Tôi... _ Tống Nam lưu luyến nhìn sang khuôn mặt tái nhợt của cô

- CÚT! _ Ngụy An hét lớn

Tống Nam ôm lấy nỗi đau thấu tâm can đi ra ngoài, những bước đi của anh sự hối hận, là sự ăn năn. Anh sai rồi, anh sai thật rồi... Có lẽ, vì cô yêu anh nên cô mới thành ra như vậy. Là anh hại cô, m trái tim Tống Nam nhói lên một nhịp, bàn tay thô ráp kia khẽ đặt lên ngực trái của mình, cười khinh bỉ

- Tao biết mày đau lắm, nhưng.... Tao nghĩ dù thế nào cô ấy cũng không tha lỗi cho mày đâu. Tim ơi, mày mệt chưa? Mày làm tao đau, tao mệt lắm! _ Tống Nam khẽ tự nói với bản thân như kẻ điên loạn

Anh tự mình bước đi trong đơn độc, Tống Nam khẽ xoay mặt lại nhìn căn phòng lúc nảy mà cô đã nằm, anh khẽ thở dài não nề rồi tiếp tục bước đi. Anh muốn ôm cô, anh muốn nói với cô nhiều điều và quan trọng hơn... Anh muốn nói lời yêu cô. Anh muốn cho cô hạnh phúc, nhưng có lẽ... Đã không còn cơ hội nữa rồi...

- Dư Thiển Âm, ANH YÊU EM!! _ Tống Nam ở giữa đường mà hét lớn

[................................................]

Quay lại phòng phẫu thuật nơi cô nằm lúc nảy. Ngụy An nắm lấy bàn tay đang lạnh dần của Dư Thiển Âm mà phả hơi ấm của bản thân truyền cho cô

- Tiểu Âm, cậu rất kiên cường đúng không? Cậu đang muốn mở mắt để ôm anh ta đúng không? Tiểu Âm, tớ giúp cậu! _ Ngụy An khẽ hôn lên trán cô

Một lúc sau, một đội ngũ y ta, bác sĩ bắt đầu di chuyển thân thể của cô đi ra khỏi bệnh viện. Ngụy An trước lúc bước lên máy bay khẽ thì thầm

- Tống Nam, tôi mượn Tiểu Âm một lần... Khi nào hết thời hạn, tôi sẽ trả. Xin lỗi, vì tôi quá ích kỉ! _ Lời nói của Ngụy An nhỏ đến mức chỉ nghe được tiếng gió thổi. Dường như cậu chỉ muốn ngọn gió đưa lời muốn nói đến chỗ của anh mà thôi...

2năm sau.....
[................................................]

Chap là kết rồi nha :v
HE hay SE?
Thiển Âm sẽ về với Tống Nam hay Ngụy An?
Cho ta ý kiến ~~
Tiếc gì cho ta một 🌟?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status