Bá y thiên hạ

Chương 238: Lưỡng quân đối trận kiếm nỗ trương


Ngày mồng sáu tháng Bảy năm 10289 Nữ Thần lịch.

Hai quân dàn trận, cung giương kiếm bạt đằng đằng sát khí. Bên Đoạn Vân có mấy trăm khẩu Ma tinh đại pháo vừa mới được nạp một loạt viên Ma tinh cao cấp, nòng pháo rất chỉnh tề quay về đám Hải Tộc đang đứng ngoài thành. Trên tường thành, Sư đoàn Nanh Sói đang tuần tra khắp nơi trên tường thành. Ở trên tường thành, ngay phía trên cửa thành, Đoạn Vân dẫn một đám thủ hạ thực lực cường hãn, uy phong lẫm lẫm đứng giằng co với đám Hải Tộc.

Đầu lĩnh lực lượng Hải Tộc xâm nhập ngoài thành là một nam tử râu dê, tuổi nhìn qua vào khoảng bốn mươi, trông rất uy nghiêm, một thân thực lực thâm sâu khôn lường. Hơn nữa, còn có một nam tử khác trông rất hung ác, thân cao hai thước, cơ bắp cuồn cuộn, thực lực cũng rất cường hãn, mãnh nam này phỏng chừng chính là Đông Hải Sa Ngư Hoàng. Năng lượng thấp hơn có một mỹ nam tử khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, thực lực của hắn được Diệp Cô Thành ước chừng là vào khoảng cấp mười hai hậu giai. Từ vẻ uy nghiêm bề ngoài cộng thêm với ngạo khí trên mặt hắn, Đoạn Vân đoán chừng người này phải là một nhân vật khá lớn ở Bắc Hải. Âu Đặc Tư nói cho Đoạn Vân biết, người kia chính là cha của Ngải Vi Nhi - Nhân Ngư Thái tử Ốc Đặc Nhĩ.

Hai phương thế lực giằng co một hồi, phía Hải Tộc có một tên tiểu binh cấp mười một đứng ra hô hoán:

- Người trên tường thành nghe đây, chúng ta là Hải Tộc cường đại. Gọi Thành chủ của các ngươi mau đưa Công chúa Hải Tộc thả ra, bằng không, chúng ta sẽ san bằng cả chỗ này đó.

Cái buồn cười nhất là, hắn chỉ là một tên Hải thú cấp mười một nhỏ nhoi mà trước mặt đám người Đoạn Vân còn thả ra uy áp "kinh khủng" của hắn. Còn đám thủ hạ của Đoạn Vân được lệnh của chủ tướng, không hề hiển lộ ra thực lực, nên cũng không thèm dùng uy áp đáp lại con tiểu Ngư cấp mười một kia. Cả đám đều lờ tịt không đếm xỉa đến.

Đoạn Vân bước lên một bước, nói dõng dạc:

- Ta là Thành chủ ở đây. Các ngươi tự nhiên kéo đàn kéo lũ đến Á Cương thành nho nhỏ của ta, không nói năng gì đã đòi chúng ta giao Công chúa gì gì đó ra, ta muốn biết các ngươi đến tột cùng là thần thánh phương nào vậy?

- Ít nói nhảm đi, mau giao con gái ta ra đây! - Lúc này Nhân Ngư hậu giai bước vài bước về phía trước, nói với Đoạn Vân vẻ kích động.

- Làm sao ngươi biết được con gái ngươi ở trong tay ta?

Đoạn Vân lúc này muốn trước hết cứ chối phăng, dù sao kiểu gì cũng phải đánh nhau, cứ để cho đám đầu óc có chuyện này rối loạn một hồi đã. Mẹ nó, cho các ngươi mệt chết luôn!

- Bớt nói nhảm nào, ta là cha nó, ta tự nhiên có thể phát hiện ra con gái ta ở nơi nào chứ! Ta có thể cảm giác được rất rõ ràng, nó đang ở bên trong tòa thành này. Nếu ngươi còn không mau giao nó ra đây, ta sẽ trực tiếp san bằng tòa thành này của ngươi. - Ốc Đặc Nhĩ nói có vẻ sốt ruột không nhịn được nữa rồi.

Đoạn Vân cười cười, nói:

- À, nguyên lai là Bắc Hải Nhân Ngư Thái tử Ốc Đặc Nhĩ điện hạ. Thật sự là thất kính, thất kính!

- Làm sao ngươi biết được thân phận ta?

Nghe Đoạn Vân mở miệng là nói đúng ngay thân phận của hắn, Ốc Đặc Nhĩ rất giật mình. Cả đám Hải Tộc phía sau hắn cũng rất kinh ngạc. Hải Hoàng cũng có vẻ nghi hoặc. Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc soi mói đánh giá đám thủ hạ của Đoạn Vân, trên mặt lộ vẻ hơi khó tin.

- À, là như thế này. Ngải Vi Nhi đã gả cho ta rồi, do đó dựa theo lý thì Ngài chính là Nhạc phụ đại nhân của ta. Tiểu chất ra mắt Nhạc phụ đại nhân, Nhạc phụ đại nhân có mạnh khỏe không ạ? - Đoạn Vân cười đểu giả nói liến thoắng.

- Cái gì, ngươi quả là khinh người quá lắm? Ngươi mau trả Vi Nhi cho ta, ngươi nói mau, ngươi cuối cùng đã làm gì nó rồ?.

Nói rồi, Ốc Đặc Nhĩ kích động chỉ muốn lao tới chỗ Đoạn Vân. Hải Hoàng vội vàng phi thân lên bắt hắn hạ xuống đất.

- Lão Đại, ngươi bình tĩnh lại một chút đi! Vi Nhi, còn có mấy đại Hải Vương nữa, chắc vẫn còn trên tay họ cả! - Hải Hoàng lớn tiếng quay về Ốc Đặc Nhĩ quát lớn.

Sau khi quát Ốc Đặc Nhĩ, Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc dùng một vẻ mặt uy nghiêm nói với Đoạn Vân:

- Nhược tiểu nhân loại kia, mặc dù bổn Hoàng không biết ngươi đến tột cùng có đảm lượng gì mà dám bắt giam Công chúa Hải Tộc của chúng ta, nhưng ngươi đã đắc tội với Bắc Hải bộ tộc cường đại của chúng ta, nhất định sẽ bị trừng phạt! Nhưng, niệm tình tên nhân loại nhà ngươi vô tri không biết phân biệt cao thấp, bổn Hoàng có thể cân nhắc việc buông tha cho ngươi. Chỉ cần ngươi chưa làm gì thương tổn đến cháu gái của bổn Hoàng. Từ những việc ngươi làm, ngươi hẳn là vẫn chưa gây ra sự tình gì khiến ngươi chịu cảnh vạn kiếp bất phục phải không? Ngươi cứ giao cháu gái ta ra đây, Bắc Hải bộ tộc ta sẽ rất cảm tạ ngươi. Bổn Hoàng còn nguyện ý tặng cho ngươi một khoản tiền rất lớn nữa, coi như ban thưởng cho ngươi.

- Chà, còn có tiền thưởng nữa à? Tốt!

Đoạn Vân nói ra vẻ hân hoan kinh ngạc. Dừng một chút, Đoạn Vân lại nói tiếp:

- Ta không thích tiền! Như vậy đi, các ngươi gả Ngải Vi Nhi cho ta nhé?

- Ngươi muốn chết?!

Nghe Đoạn Vân nói như vậy, Hải Hoàng nhất thời bị Đoạn Vân chọc giận, lập tức một trận uy áp cường đại giàn dụa tràn ra mờ mịt cả một góc trời. Khí thế cường đại đó như những cơn sóng mãnh liệt trên đại dương, liên miên không dứt. Khí thế đó thật sự là, phải nói như thế nào nhỉ, phải nói… thật sự là quá bổ. Mẹ kiếp, với uy áp cấp mười ba ép xuống, cả đám thủ hạ của Đoạn Vân nương theo khí thế cường đại đó mà liên tiếp đột phá.

Bảy đại siêu Cuồng Chiến sĩ mỗi người sau khi phục dụng hai viên siêu cấp Tẩy Tủy Đan, thực lực đã sớm trực tiếp đột phá tới cấp mười một hậu giai, vừa rồi lại bị khí thế cấp mười ba của Hải Hoàng ép xuống, liên tiếp trở thành cấp mười một đỉnh giai siêu cường.

Một trăm hai mươi Thú Nhân và hai mươi Ma thú Gia tộc cũng liên tiếp nương theo dược lực và trận uy áp mãnh liệt vừa rồi đua nhau vượt cấp trở thành cấp mười một hậu giai cường đại. Nhưng điều này cũng làm cho Đoạn Vân hơi hối hận lúc nãy sao không chuẩn bị vài món siêu cấp cho chúng phục dụng. Phải biết rằng bọn họ trước nay đều chưa phục dụng siêu cấp Tẩy Tủy Đan, tiềm lực vẫn còn rất lớn. Nếu cho họ phục dụng siêu cấp Tẩy Tủy Đan phỏng chừng họ có thể trực tiếp đột phá tới cấp mười hai. Chà, đáng tiếc quá!

Dưới uy áp cấp mười ba, Diệp Cô Thành vốn thực lực chỉ còn cách cấp mười hai trung giai một bước, sau khi phục dụng một viên Thành Thần hoàn, cũng trực tiếp trở thành cấp mười hai trung giai, hơn nữa năng lượng vẫn không ngừng tăng thêm bứt khỏi cấp mười hai trung giai.

Ba Thần Long Âu Đặc Tư, Ny Khả, Mạt Khắc cũng nhờ dược lực của Thành Thần hoàn trở thành cấp mười hai trung giai. Còn mười đại Thần Long vốn là cao thủ cấp mười một đỉnh giai, dựa vào dược hiệu và uy áp song trọng kích thích, liên tiếp trở thành cấp mười hai sơ giai.

Năm đại Siêu Ma sủng, vốn đều là cấp mười hai sơ giai, vừa mới phục dụng một viên Thành Thần hoàn, nhờ đó cả đám đều trở thành cấp mười hai trung giai.

Nhưng, cái làm cho Đoạn Vân hưng phấn hơn nữa là năm mươi con Thần Long. Vốn họ chỉ vừa mới trở thành cấp mười một không lâu, hơn nữa lại chỉ uống có một viên đặc cấp Tẩy Tủy Đan, nhưng dưới uy áp cường đại ép xuống, vốn họ có thể coi thường uy áp lần này lại bị khí thế cường đại này làm ảnh hưởng, cộng với dược lực đậm đặc trong cơ thể, liên tiếp trở thành trung giai.

Hơn nữa, những võ sĩ cao cấp đang bố trí trong thành đề phòng, có thể cũng nhờ vào uy áp khổng lồ vừa rồi làm ảnh hưởng, đấu khí của họ không ngừng tăng lên không ít.

Đương nhiên, thủ hạ đã đột phá, tên biến thái Đoạn Vân này làm sao không đột phá cho được? Trước đây, Đoạn Vân đã phục dụng hai viên đặc cấp Tẩy Tủy Đan, vừa rồi dưới uy áp kích thích, vốn hắn đang ở cấp mười một trung giai, sau khi hấp thu điên cuồng dược lực, thực lực tăng lên tới cấp mười một hậu giai. Nói về dược hoàn, so với đám chung đoan của Đoạn Vân, hắn tuy là lão Đại chuyên luyện dược nhưng thật ra lại phục dụng ít nhất.

Cảm nhận được những biến hóa của bên Đoạn Vân, vốn Hải Hoàng đang rất tức giận nhất thời trợn tròn mắt khó tin. Người khác bị uy áp làm ảnh hưởng thì thê thảm bèo nhèo, thế mà từ tên nhân loại kì quái đến Thú Nhân, Ma thú trước mắt này tựa hồ dựa vào uy áp của mình để đột phá. Làm sao phát sinh sự tình quỷ dị như vậy chứ? Hơn nữa, một đám thủ hạ kẻ địch trước mắt này, tựa hồ tuyệt đại đa số đều không bị uy áp làm ảnh hưởng.

Phì Tử cười hà hà nói với Đoạn Vân:

- Lão Đại, ngươi lợi hại quá! Lại khiêu khích Hải Hoàng làm cho hắn phát ra uy áp xịn như vậy. Lão Đại, ngươi thật sự là thần tượng của ta a!

Còn Đạt Nhĩ Ba cũng thúc giục Đoạn Vân:

- Lão Đại, làm gì mà không hạ lệnh tiến công đi?

Đoạn Vân cười cười, thấp giọng nói:

- Ngươi gấp cái gì? Sẽ đến lúc cho ngươi biểu hiện.

Đoạn Vân quay về phía Hải Hoàng trong không trung cười nói:

- Lão gia tử, Ngài đừng nóng giận! Cẩn thận kẻo ảnh hưởng đến thân thể đấy!

Nhưng lúc này, Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc thật ra bình tĩnh một cách thần kỳ. Hắn lạnh lùng nói với Đoạn Vân:

- Loài người, ta muốn biết cái chết của Long Thần Tạp Tây Cách Nhĩ có quan hệ gì với ngươi không? Còn nữa, tam đại Hải Vương và cháu gái ta mấy hôm trước đã tới nơi này. Nhưng họ đều mất tích rất khó hiểu. Nhưng họ không phải mất tích ở đây, mà là mất tích trên biển. Còn từ việc cháu gái ta hiện này đang ở nơi này, ta nghĩ tam đại Hải Vương của ta, à còn cả Hứa Đức Lạp đã mất tích từ lâu chắc cũng có liên quan tới ngươi. Nhân loại kia, nói cho ta biết tên của ngươi đi! Ta muốn biết một người như ngươi có năng lực cường đại như thế, đến tột cùng là thần thánh phương nào?

Đoạn Vân cười nói:

- Ha ha, Hải Hoàng đại nhân quả là quá khách khí rồi! Lão gia tử, con gái của ngươi đích thật là đang ở trong tay ta. Còn tên của ta là Đoạn Vân.

- Hừ! Trên đại lục, ngoại trừ ngươi, một Truyền kỳ Tế tự có năng lực mang binh đi khi dễ Đường Cổ Lạp Sơn Long Tộc ra, ta nghĩ cũng chẳng có ai khác cả. Đoạn Vân, ngươi thả cháu gái ta ra, chúng ta từ từ bàn tiếp các việc khác được không?

Ba Nhĩ Hi Đặc nói, sắc mặt có chút khó coi. Hắn ngồi trên vị trí cao ngất ngưởng mấy ngàn năm này chưa hề có ai dám dùng ngữ khí này, hơn nữa lại còn dám mang theo nụ cười kỳ quái nhăn nhở nở trên môi khi nói chuyện với hắn.

Đoạn Vân lắc lắc đầu, nói:

- Hải Hoàng đại nhân, phải biết rằng thực lực của ta cũng hơi yếu. Nếu ta giao Ngải Vi Nhi cho ngươi, chẳng những không thể bảo vệ tánh mạng của ta, mà trái tim ta cũng sẽ xuất hiện vết nứt sau khi Vi Nhi rời đi, chẳng mấy chốc sẽ bị vỡ tan tành đó.

- Đoạn Vân, cái tên nhân loại ti tiện chẳng biết chết sống này, đồ gia hỏa hèn hạ hạ lưu vô sỉ kia, ngươi mau thả con gái ta ra!

Nhân Ngư Thái tử Ốc Đặc Nhĩ rất kích động gào lên với Đoạn Vân.

Nghe thấy có người chửi mình, Đoạn Vân tự nhiên rất bất mãn, chẳng sảng khoái tý nào. Ánh mắt hắn bất thiện nhìn nhìn Ốc Đặc Nhĩ cơ hồ muốn dùng pháo bắn nát hắn ra mới thỏa lòng. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định không lãng phí Ma tinh. Cho dù là Ma tinh Thần cấp mà gặp phải Nhân Ngư cấp mười hai hậu giai này cũng vị tất có thể tạo thành thương tổn thực chất được.

- Đoạn Vân, ta muốn biết có phải là ngươi giết Long Thần không? Còn nữa, Bắc Hải tứ đại Hải Vương của ta bây giờ bị ngươi giam ở đâu rồi?

Ánh mắt Hải Hoàng cũng không có thiện ý trừng mắt nhìn Đoạn Vân.

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Tạp Tây Cách Nhĩ là do ta giết, còn tứ đại Hải Vương của ngươi bây giờ cũng là tù binh của ta nốt! Nói thẳng ra đi, các ngươi muốn như thế nào đây hả?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status