Bác sĩ thiên tài

Chương 1122: Ước nguyện thiên hạ sinh nhiều người tốt


Khi Hoa Hạc tỉnh lại thì đã sáng sớm ngày hôm sau.

Ánh nắng rực rỡ, tiếng chim hót, hương hoa nhưng tâm tình Hoa Hạc cực kỳ tăm tối, độc ác.

"Anh, anh tỉnh rồi hả?" Hoa Anh đẩy cửa bước vào, cười hỏi.

"Ừ." Hoa Hạc giơ tay sờ mũi, gã phát hiện trong mũi mình vẫn còn nhét thứ gì đó. "Mũi anh bị làm sao vậy?"

"Hừ, thằng khốn âm hiểm đó." Khi nhắc tới chuyện này, Hoa Anh không kềm chế được, lại mắng chữi.

Ngày hôm qua mũi Hoa Hạc vẫn chảy máu không ngừng, cuối cùng gã ngất xỉu trên vai Hoa Anh. Hoa Anh biết anh trai mình có tật xấu chảy máu mũi từ nhỏ nên không quá coi trọng, cô ta tưởng những người đó chỉ ra tay tàn nhẫn mà thôi, miệng vết thương quá rộng nên không thể cầm máu.

Sau khi đưa Hoa Hạc vào bệnh viện mới phát hiện ra tình hình có gì đó không đúng. Sau khi chiếu tia laser và dùng các loại thuốc cầm máu nhưng mũi Hoa Hạc vẫn cực kỳ ngoan cố, máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài.

Cậu của hai người Hoa Anh là Vương Hải Nghiệp vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Dương, nhưng Hạ Dương nói hắn không biết chuyện gì nhưng đoán hẳn không có chuyện gì quan trọng.

Vương Hải Nghiệp do dự một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục bấm gọi cho một số điện thoại khác.

Quả nhiên sau khi máu chảy được một lát thì đột nhiên không chảy nữa, giống như lúc đó máu trong cơ thể Hoa Hạc đã chảy hết rồi vậy.

Vương Hải Nghiệp và Hoa Anh vội vàng thúc ép các bác sĩ kiểm tra thân thể Hoa Hạc. Ngoại trừ thân thể Hoa Hạc suy nhược, yếu đuối cùng với những vết máu bẩn ở bên ngoài thì không phát hiện ra điều gì bất thường.

Lúc này bọn họ mới yên tâm nhưng trong lòng vẫn hơi lo sợ.

Hiển nhiên đây chính là màn ra tay lén của người khác.

Nếu như máu vẫn chảy, không cầm … cho dù chảy tới chết người thì bọn họ có thể làm gì được nào? Dù gì khi mang người đi thì vẫn là một Hoa Hạc đang sống sờ sờ ra đấy thôi, có rất nhiều người đã nhìn thấy.

"Giết người vô hình. Giết người vô hình." Vương Hải Nghiệp ngồi thừ người, thì thào với chính mình.

Lúc này đây, coi như ông ta đã hoàn toàn lãnh giáo thủ đoạn của Tần Lạc.

Khi đó Vương Hải Nghiệp ông ta chính là một nhân vật quan trọng, Hạ Dương không thể không nể mặt. Tần Lạc không muốn làm khó Hạ Dương nên không lên tiếng ngăn cản thế nhưng cứ vậy mà để Hoa Hạc về sẽ có một cảm giác uất hận rất khó nuốt trôi vì vậy ngay khi đó Tần Lạc đã lén động tay động chân với Hoa Hạc.

Sở dĩ Tần Lạc không muốn làm Hoa Hạc chảy máu tới chết chính là vì hắn không muốn Vương gia và Hạ gia chia lìa nhau.

Tàn nhẫn có độ, tiến thoái có mức … có thể nói … căn cứ theo suy nghĩ của Vương Hải Nghiệp, ông ta thật sự không biết nên đánh giá con người Tần Lạc này như thế nào. Nếu nói Tần Lạc là một anh hùng, tính cách này không hợp. Nếu nói hắn là một kiêu hùng, cũng thật sự không giống.

"Không nên tiếp tục đi trêu chọc vào hắn nữa. Tuyệt đối không nên tiếp chọc vào những người đó nữa." Khi Vương Hải Nghiệp ra về, ông ta liên tục dặn đi dặn lại Hoa Anh, ông ta chỉ lo lắng hai cháu không nghe lời mình, thậm chí còn phái hai người tới bảo vệ ngoài cửa.

Sau khi nghe em gái thì thào kể lại mọi chuyện mình bị hôn mê, sắc mặt Hoa Hạc trở nên tái mét.

Con mẹ nó, rốt cuộc là chọc vào một đối thủ thế nào đây? Ngay cả khi chính mình bị giết chết mà vẫn còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Hoa Anh." Hoa Hạc gọi.

"Anh, có chuyện gì?" Hoa Anh hỏi.

"Hãy cho người hỏi thăm bệnh viện của Du Phi Dương."

"Anh, em đã sớm cho người tìm hiểu rồi. Du Phi Dương cũng đang ở trong bệnh viện này. Nghe nói chân anh ta cần phải phẩu thuật. Hơn nữa xác xuất thành công khi phẩu thuật cực kỳ thấp. Chỉ sợ hai chân anh ta chỉ bị phế thôi." Khi Hoa Anh nói tới chuyện này mà lòng cô ta cũng phát lạnh. Đám người kia thật đúng là dám hạ thủ tàn nhẫn. Một người thoạt nhì cực kỳ hào hoa phong nhã nhưng khi có người xúc phạm, chọc giận bọn họ, lập tức bọn họ lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn, đanh ác.

Hoa Hạc nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh sẽ không sang gặp hắn. Em hãy đi tìm Du Nguy, bảo ông ta mua một chiếc xe tới cho tên họ Tần kia."

"Anh, anh thật phải trả lại một chiếc xe cho hắn sao?" Hoa Anh tức giận nói.

"Em thì biết cái gì?" Hoa Hạc tức giận hỏi: "Hãy làm theo lời anh. Hãy nói với Du Nguy thay anh. Anh ghi nhớ phần ân tình này."

"Được." Hoa Anh tôn trọng anh trai mình, gật đầu đồng ý rồi đi ra ngoài.

"Lùi lại sau chính là vì … kéo dãn khoảng cách, vì để tấn công mãnh liệt hơn." Hoa Hạc thầm nghĩ trong lòng: "Sỉ nhục, chỉ có thể dùng sỉ nhục mới có thể xóa được chuyện này."

………………………

Tần Lạc không nói gì một lát sau khi đã hiểu rõ suy nghĩ của cô gái ngốc nghếch, cuối cùng hắn chỉ biết điên cuồng siết chặt thân hình cô nàng vào ***g ngực mình.

Hậu quả của đôi trai gái ôm nhau động tình chính là động thân vì vậy ngay sau đó ghế salon biến thành chiến trường thứ hai của hai người.

Trước kia Vương Cửu Cửu tuyệt đối không đồng ý cùng Tần Lạc trên ghế salon thế nhưng sau khi tình yêu tăng lên, chỉ số thông minh đương nhiên hạ xuống, vì vậy không gì không đồng ý, không nơi nào không được.

Sau khi hai người rời khỏi giường vào sáng hôm sau, trời đã sáng rõ.

Tần Lạc nhìn đồng hồ. Lúc này đã gần mười giờ sáng.

Tần Lạc vội vàng bò khỏi giường, trước tiên hắn gọi điện thoại cho Hạ Dương, nói trưa này hắn và Vương Cửu Cửu muốn tới thăm Hạ lão gia. Hạ Dương nói sẽ phái xe tới đón nhưng Tần Lạc từ chối.

Sau khi nói điện thoại xong, Tần Lạc vội vàng giục Vương Cửu Cửu rời khỏi giường con bản thân hắn đi rửa mặt, sau đó nhanh chóng thu dọn căn phòng.

Đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Tần Lạc thoáng nhìn qua màn hình nơi chuông cửa, hắn thấy gương mặt đang mỉm cười của Hạ Dương.

"Không ngờ cậu ấy lại tìm được tới đây." Tần Lạc cười gượng nói. Đây chính là hang ổ bí mật mà Vương Cửu Cửu chuẩn bị cho hai người, không ngờ nơi này không còn là bí mật dưới con mắt Hạ Dương.

"Đừng quên, anh ta chính là thổ địa ở đây." Vương Cửu Cửu nói sau đó nàng lui lại sau từng bước một và hỏi: "Như thế này có được không?"

Váy ngắn màu đen, áo sơ mi trắng với vạt áo bỏ vào trong váy, ở giữa ngực áo sơ mi là nơ hình bướm trắng, đơn giản mà không mất đi vẻ đẹp. Một đôi giày cao gót màu đen không tất chân, đôi chân nhỏ, trắng như ngọc.

Bộ trang phục này không chính thống nhưng rất tự nhiên, phù hợp với thân phận của Vương Cửu Cửu. Lúc này Vương Cửu Cửu không dùng thân phận cô công chúa nhỏ của Vương gia tới thăm Hạ lão gia mà dùng thân phận người phụ nữ của Tần Lạc, làm vậy không còn quá nhiều xa cách. Bất kỳ hình thức giao tiếp nào cũng có yếu tố lợi ích trong đó sẽ rất khó trở thành bạn bè chân chính và người thân thực sự.

"Được lắm." Tần Lạc khen ngợi. Mặc dù Vương Cửu Cửu vẫn giữ được sự phóng khoáng, khí chất của tuổi trẻ nhưng từ quần áo của nàng đã nói lên sự trưởng thành. Chuyện xảy ra mấy ngày nay quả thật đã ảnh hưởng rất lớn tới nàng.

Tần Lạc mở rộng cánh cửa để Hạ Dương vào nhà, hắn cười nói: "Không phải nói với cậu rồi sao? Tại sao cậu còn chạy tới đây?"

"Tôi tới dẫn đường." Hạ Dương cười nói: "Dù sao tôi cũng ở trong nội thành, muốn quay về cùng với hai người."

"Đi thôi." Tần Lạc nói: "Đi muộn quá chính là thất lễ."

Hạ Dương cười nói: "Tôi thật bất ngờ khi thấy hai người có thể rời khỏi giường vào lúc này. Tôi còn tưởng hai người phải tới chiều mới dậy. Dù gì đi nữa tối qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, giải phóng tình cảm kịch liệt một chút cũng có thể hiểu được mà."

Vì vậy Vương Cửu Cửu tung ra một cước.

Hạ Dương cười né tránh, lúc này quan hệ của ba người thân thiết với nhau hơn rất nhiều.

Vương Cửu Cửu là một cô gái thông minh. Nàng biết cách hòa nhập vào vòng tròn của người đàn ông của mình. Nếu như mình cả ngày chỉ mang thái độ của một đại tiểu thư, rất có thể bề ngoài đám người Hạ Dương vẩn thể hiện sự tôn trọng nhưng trong lòng hoàn toàn không tán thành.

Tính cách cởi mở, vui đùa hay thích nói đùa càng dễ hòa nhập trở thành bạn bè của bọn họ. Cho dù là đối với những người có địa vị cao tới mức nào đi nữa thì cách thức biểu đạt tình cảm của bọn họ cũng không khác gì so với người bình thường.

Mặc dù Hạ lão gia đã nghỉ hưu nhưng ông vẫn sống trong biệt thự tướng quân ở đại quân khu.

Một biệt thự nhỏ kiểu tứ phương thoạt nhìn rất bình thường, hoàn toàn không khác gì so với biệt thự của Vương Cửu Cửu. Vì trước đó Hạ Dương đã gọi điện thoại, Hạ Bản, thư ký của Hạ lão gia đã đứng chờ sẵn trước cửa.

Sau khi Hạ Dương và Tần Lạc lên tiếng chào Hạ Bản, dưới sự dẫn dắt của Hạ Bản, mọi người cùng vào nhà.

"Tiểu Tần hả, bao lâu rồi cháu không tới thăm ông nhỉ?" Một ông già đầu trọc bóng lộn ngồi giữa sân cười nói với Tần Lạc đang đi vào trong nhà.

Mặc dù Hạ lão gia đã hơn tám mươi tuổi nhưng vì khi còn trẻ ông có sức khỏe rất tốt nên sức khỏe của ông lúc náy vẫn còn tốt, thoạt nhìn còn trông trẻ hơn nhiều so với tuổi. Đương nhiên để có được điều này còn phải tính tới Tần Tranh, ông Tần Lạc đã từng cứu Hạ lão gia một mạng.

Nếu không ông có thể đã sớm vĩnh biệt thế giới này vì vết thương củ rồi.

Trong nhà có một người già như có một bảo vật, đặc biệt với những gia đình như Hạ gia. Hạ gia vẫn giữ được uy phong của mình, điều này có quan hệ trực tiếp với việc tọa trấn của Hạ lão gia. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Hạ gia luôn quan tâm tới Tần Lạc.

"Cháu cũng biết là mình sai nên mới vội vàng tới thăm ông mà." Tần Lạc cười nói. Khi hắn còn bé, hắn thường đi theo ông mình tới nơi này, rất thân thiết với Hạ lão gia. "Ông đây, chính là Cửu Cửu."

"Chào Hạ lão gia." Vương Cửu Cửu chủ động lên tiếng chào Hạ lão gia.

"Ừ." Hạ lão gia cười nhìn Cửu Cửu nói: "Tốt tốt, Cửu Cửu tốt lắm."

Từ "tốt" thứ nhất chính là đáp lại lời hỏi thăm ân cần của Vương Cửu Cửu, câu thứ hai "Cửu Cửu tốt lắm" chính là khen ngợi Vương Cửu Cửu. Còn về chuyện khen cái gì thì bạn tự mình đi mà tìm hiểu.

Lần này chỉ là hình thức thăm viếng bình thường. Mọi người nói chuyện một lát, sau đó ăn trưa cùng Hạ lão gia, cuối cùng Tần Lạc và Vương Cửu Cửu cáo từ ra về.

"Chờ một chút." Hạ lão gia nói.

Ông nói với Hạ Bản: "Hãy cầm thanh đao trong phòng của tôi lại đây."

Hạ Bản nhanh chóng mang ra một thanh đao võ sĩ Nhật Bản.

Hạ lão gia nhận thanh đao, dùng lụa trắng lau thân đao, như tự nói với chính mình: "Đây là chiến lợi phẩm năm xưa giành được, đã đi theo ta nhiều năm. Nay tặng nó cho Cửu Cửu."

Vương Cửu Cửu vui mừng, nàng cao hứng nói: "Cảm ơn ông."

Nghi thức tặng đao không chỉ đơn giản là tặng đao mà là chứng minh một điều: Vương Cửu Cửu đã nhận được sự ủng hộ của Hạ lão gia, sau này Vương Cửu Cửu không còn lo lắng tiền đồ của mình.

Đương nhiên với con quái vật khổng lồ sau lưng Vương Cửu Cửu, nhất định tiền đồ của Vương Cửu Cửu sẽ không gặp chuyện gì khó khăn thế nhưng bị động bị đẩy lên sẽ khác hẳn với chủ động cầm lấy. Người sau sẽ tiến xa hơn nhiều so với người trước.

Vào buổi chiều Tần Lạc và Vương Cửu Cửu lại tới thăm ông của Tôn Nhân Diệu.

Khi hai người ra về, Tôn lão gia cười nói: "Nghe nói sáng nay Cửu Cửu nhận được một thanh đao. Ta cũng sẽ tặng cho Tần Lạc ba chữ."

Thư pháp của Tôn lão gia rất đẹp, bình thường có rất nhiều người tới cầu mà không được. Bây giờ ông chủ động tặng chữ, đương nhiên có chút ý tứ "tranh chấp"

"Ước nguyện thiên hạ sinh nhiều người tốt. Ước nguyện nhiều người tốt làm nhiều chuyện tốt."

Tôn lão gia múa bút, liên tục viết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status