Bác sĩ thiên tài

Chương 1192: Thiện Lương Ác Ma


Gã to con này cao khoảng chừng hơn mét chín, dáng người cao lớn, vạm vỡ. Khi gã chạy lên sân khấu tròng như một ngọn núi nhỏ đang di động.

Cũng may sân khấu này đủ lớn, bậc thang cũng đủ khỏe nếu như là một sân khấu đơn giản, nói không chừng sẽ bị bước chân của gã làm sập.

Gã mĩm cười rất phóng khoáng, chạy tới nói với Mễ Tử An mới nhảy múa xong: "An An, buổi biểu diễn của em rất kích thích. Khi nhìn em biểu diễn, anh chỉ muốn chạy lên sân khấu nhảy múa cùng em".

"Cám ơn" Mễ Tử An khẽ thở dốc nói. Ngực áo T-shirt màu vàng phập phồng. Biểu diễn ca múa cực kỳ hao tốn thể lực. Bình thường thì một ngôi sao sẽ chỉ hát hay nhảy múa, còn khi cả hát và nhảy múa thì chỉ là hát nhép.

Thế nhưng dù là như vậy, muốn thực hiện toàn bộ buổi biểu diễn cũng phải có đủ thể lực mới làm được, ít nhất trong vòng nửa năm trước buổi biển diễn phải tiến hành tập luyện thể lực, đảm bảo bản thân mình phải ở trong tình trạng sức khỏe và tinh thần tốt nhất nếu không sẽ không biểu diễn được.

"An An, không cần khách sáo. Em quen biết anh lâu rồi sẽ hiểu con người anh. Mặc dù anh dáng cao lớn, thô nhưng anh rất có năng lực thưởng thức cái đẹp, cho dù là âm nhạc, ca múa hay những người xinh đẹp như em. Anh biết cách thưởng thức, trân trọng. Các em chính là quà tặng ông trời ban cho con người, không được để bọn em chịu kỳ sự uất ức nào nếu không nhất định sẽ bị sét đánh chết. Buổi tập luyện hôm nay kết thúc chưa? Anh biết mấy nhà hàng có món ăn phương bắc rất ngon, anh muốn mời em tới ăn thử. Tối nay anh có vinh dự mời cơm em không?"

Sau khi gã to con nói xong, lo Mễ Tử An còn nghi ngại nên gã nói tiếp: "Em không cần lo lắng. Anh sẽ cho lái xe tới tận cửa, chúng ta sẽ ra ngoài từ cửa sau. Đám phóng viên sẽ không biết".

"Cám ơn. Tôi có hẹn với bạn rồi" Mễ Tử An đã sớm nhìn thấy mấy người Tần Lạc, Trần Tư Tuyền đi vào trong. Khi nàng ở trên sân khấu, bên dưới chỉ có mấy người, khi nàng nhảy múa đã ngay lập tức nhìn thấy mấy người.

Không hiểu chuyện gì đã xảy ra, bài hát này nàng đã tập luyện mấy lần hơn nữa lời bài hát đã ăn vào máu chỉ cần há miệng là lời ca có thể xuất hiện. Thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Tần Lạc, đầu nàng như trống rỗng, vì vậy trong mấy giây đồng hồ, lời ca và âm nhạc không ăn khớp.

Cũng may đây chỉ là buổi biểu diễn, không có phối cảnh, người bên dưới cũng không nhiều nhưng Mễ Tử An hiểu rất rõ.

Gã to con thoáng cau mày nhưng rồi hành động đó nhanh chóng biến mất.

Gã quay đầu nhìn thấy ánh mắt Mễ Tử An đang nhìn Tần Lạc.

Sau đó gã nhìn thấy Tần Lạc, Trần Tư Tuyền bên cạnh Tần Lạc và cả Lệ Khuynh Thành còn xinh đẹp, quyến rũ hơn nhiều so với Trần Tư Tuyền.

"Vưu vật. Con mẹ nó. Đúng là vưu vật" gã to con thầm rên rỉ trong lòng. Một mỹ nữ chân dài, đôi chân đó mà kẹp thắt lưng mình, cảm giác đó chỉ sợ là tiêu hồn. Còn cả người phụ nữ gương mặt đầy yêu mị kia nữa, bộ phận nào cũng đẹp, chỗ nào cũng mê người. Nụ cười tủm tỉm đó khiến người ta chỉ muốn xông tới, điên cuồng chà đạp, xúc phạm nàng.

Đôi mắt của nàng giống như giọt nước, giống như đang nói chuyện với mình, giống như là đang cho mình mấy cái bạt tai. Trời ơi, sao lại có người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ như vậy chứ?

Trong khi gã to con còn đang ngây người. Mễ Tử An đã đi xuống dưới sân khấu.

Gã to con trấn tĩnh tinh thần, ôm bó hoa chạy theo xuống bên dưới.

"Sao mọi người lại tới?" Mễ Tử An cười tươi như hoa, lộ hai hàm răng trắng như ngọc. Đầu Mễ Tử An vẫn còn bím tóc hóa trang, trông vô cùng đáng yêu, gợi cảm. Đây chính là một người phụ nữ trưởng thành, thông minh, xen lẫn nét trẻ thơ vì nguyên nhân này nàng trở thành Thiên Hậu rock and roll. Người hâm mộ Mễ Tử An từ thanh thiếu niên mười mấy tuổi cho tới người trưởng thành, trí thức hơn ba mươi tuổi. Đó chính là nhóm người có năng lực chi tiêu rất mạnh, cũng chính nhóm người này giúp Mễ Tử An đã lập kỳ tích trong việc tiêu thụ đĩa nhạc.

"Tử An" Tần Lạc lên tiếng chào Mễ Tử An.

"An An" Trấn Tư Tuyền và Mễ Tử An có quan hệ rất thân thiết hơn nữa cùng là phụ nữ nên Trần Tư Tuyền gọi nhũ danh của Mễ Tử An.

"Mễ tiểu thư" Lệ Khuynh Thành cũng biết Mễ Tử An nhưng không thân quen như mọi người, nàng xưng hô chính thức.

"Chị Lệ, hãy gọi em là An An" Mễ Tử An nói với Lệ Khuynh Thành.

Lệ Khuynh Thành như đang suy nghĩ gì đó, nàng liếc nhìn Mễ Tử An, cười nói: "Được, vậy tôi gọi là An An. Cô cũng có thể gọi tôi là Khuynh Thành, cũng có thể gọi tôi là chị Lệ. Tôi khuynh nhưng không thành".

Mấy người cũng cười, kể cả gã to con mới đi tới.

Gã to con mĩm cười, giơ tay nói với Lệ Khuynh Thành: "Lệ tiểu thư tôi là Chu Lý, rất vinh hạnh được quen biết

Lệ Khuynh Thành nhìn Mễ Tử An, thấy Mễ Tử An dường như không có ý giới thiệu gã to con này với mọi người, nàng biết người này không phải bạn của Mễ Tử An.

Không phải bạn của bạn thì chính là người xa lạ.

"Rất vinh hạnh được biết anh" Lệ Khuynh Thành bắt tay gã to con cho có lệ. Thậm chí nàng cũng không biết gã là nhân vật tai to mặt lớn nào, quen biết nhau cũng "rất vinh hạnh".

Chu Lý mĩm cười, gã chuyển tay sang hướng Trần Tư Tuyền, nói: "Vị tiểu thư này xưng hô thế nào?"

"Trần Tư Tuyền" Trần Tư Tuyền cười nói. Khi trước nàng còn làm người mẫu, ít tới Yến Kinh. Bây giờ nàng phụ trách mỡ rộng công ty nên có người không nhận ra nàng cũng không có gì lạ. Mặc dù Trần Tư Tuyền có ưu thế trời sinh khiến con người ta phải nhớ rất kỹ nhưng nàng không tự cao tự đại vì mình có một đôi chân dài.

"Trần tiểu thư. Chào cô" Chu Lý nắm tay Trần Tư Tuyền lắc lắc nói: "Tên này hình như nghe rất quen?"

Sau khi suy nghĩ một lát. Chu Lý vẻ như bừng tĩnh, gã nói: "Ồ, tôi nhớ ra rồi, Trần Tư Tuyền tiểu thư, người mẫu chân đẹp nhất. Tôi không nhận lầm chứ?"

Trằn Tư Tuyền mĩm cười, không phủ nhận.

Không thể không nói mặc dù bạn biết người đàn ông này đang diễn trò nhưng gã có thể đoán được thân phận của bạn, hơn nữa còn làm bộ rất kinh ngạc, điều này rất dễ làm thỏa mãn trái tim những người phụ nữ thích hư vinh.

Lệ Khuynh Thành khẽ bấm tay Tần Lạc, thì thào với hắn: "Cưng ơi, anh gặp đối thủ rồi".

Tần Lạc chỉ cười, thờ ơ nói: "Anh dùng đức thu phục người".

Ý của Lệ Khuynh Thành là: anh thích diễn trò, bây giờ gặp một gã diễn trò còn cao thủ hơn anh, anh nghĩ thế nào?

Trong khi đó câu trả lời của Tần Lạc đã bác bỏ ý kiến của Lệ Khuynh Thành. Hắn nói chính mình dựa vào đạo đức cao quý và y thuật chữa bệnh cứu người để thu phục người khác. Anh cùng gã không cùng đường, em đừng nghĩ xấu cho anh.

Lệ Khuynh Thành chỉ nheo nheo mắt nhưng không tiếp tục trêu chọc Tần Lạc nữa.

"Trời ơi, đúng là Trần tiểu thư" Chu Lý kích động nói: " Chu Lý tôi đa tu bao nhiêu kiếp mà hôm nay có thể ngẫu nhiên được gặp ba vị giai nhân quốc sắc thiên hương. Vị tiên sinh này xưng hô thế nào?"

"Anh sẽ không cần hỏi tôi" Tần Lạc cười nói: "Tôi không quốc sắc thiên hương cũng không phải là giai nhân, hỏi cũng vô ích".

Nụ cười trên gương mặt Chu Lý cứng đơ sau đó gã lại cười hì hì, chìa bàn tay thô, to đầy sức mạnh về phía bã vai Tần Lạc, nói: "Người trong nghề vừa ra tay là biết. Người anh em cũng là cao thủ, thất kính, thất kính".

"Khách khí, khách khí" Tần Lạc không để cho gã chụp vào bả vai mình. Hàng động mờ ám "lợi dụng việc công báo thù riêng" này hắn quá rành, sao có thể để gã kia thực hiện thành công? Tần Lạc liền giơ tay nắm lấy bàn tay gã to con.

Suy nghĩ Chu Ly rất tàn nhẫn, gã muốn cho thằng nhãi này ăn đòn. Chu Lý ỷ vào sức khỏe của mình, gã lại luyện tập một thời gian với sư phụ, trời sinh có một sức lực hùng hậu, gã muốn dùng sức khuất phục thằng nhãi này.

Không ngờ khi gã còn chưa xuất lực, đã có cảm giác một lực hùng hậu đang đổ tới.

Cuồn cuộn đổ tới, không thể chống đỡ.

Bịch

Ngay lặp tức Chu Lý cảm thấy sởn cả da đầu.

Không ngờ thẳng nhãi này lại ra tay trước. Chu Lý mất đi tiên cơ, bây giờ chỉ biết thụ động chống cự.

Điều khiến Chu Lý rất sợ hãi là luồng lực mạnh mẽ đó không ngừng tăng lên, không ngừng cuồn cuộn như không bao giờ kết thúc.

Chu Lý càng lúc càng không còn sức phản kháng, bàn tay gã giống như bị một cái kìm bao xung quanh, liên tục khép lại.

Nụ cười đờ đẫn, hai hàng lông mày thoáng cau lại rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Chu Lý đã nhận ra sự chênh lệch của mình và thẳng nhãi kia. Đừng có nhìn bộ mặt thanh tú, nụ cười tươi, thái độ ngượng ngùng không làm hại ai cả, trong xương tủy của hắn là một ác ma. Bạn chưa ra tay, hắn đã ra tay hạ độc thủ. Bất kỳ chiêu thức bẩn thỉu nào cũng dùng bằng hết. Khí lực mạnh, như dã thú, ngay cả đòn tấn công đầu tiên của hắn cũng không chống đỡ được, lập tức bị hắn khống chế.

Chiêu hạ uy này thật có hiệu quả nhưng mà uy hiếp đối phương lại bị phản lại.

Thế nhưng thua người không thua trận. Thất bại không mất thể diện.

Chu Lý là người lăn lộn đã lâu trong vòng tròn này, gã biết lúc này mình phải đương đầu.

Nếu như không đường đầu được, đừng nói Mễ Tử An mà cả ba người phụ nữ này thậm chí không thèm liếc mắt nhìn gã.

Ba người phụ nữ này không phải phường ngu ngốc hiển nhiên bọn họ đã nhận ra cái bắt tay của hai người đàn ông không bình thường.

Có hai người đàn ông nào bắt tay nhau mà không bỏ ra không? Hơn nữa đôi mắt bọn họ còn "tình chàng ý thiếp", nụ cười vừa chân thật vừa giả dối.

Vu Tĩnh ở bên cạnh thầm lo lắng. Người nào có thể đắc tội với Chu Lý, còn bọn họ không thể đắc tội với gã nếu không đêm biểu diễn của Mễ Tử An ở Yến Kinh rất có thể sẽ tan biến. Vu Tĩnh rất muốn bước lên khuyên can nhưng nghĩ tới người tiền nhiệm của mình, Vu Tĩnh lại cố kiềm nén, muốn xem tình hình phát triển như thế nào đã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status