Bác sĩ thiên tài

Chương 438: Siêu nhân sấm sét, biến hình!


"Trương Nghi Y, con đã cảnh cáo mẹ, mẹ không được phép nói con ngực lép" Vương Cửu Cửu tức giận nói. Với tâm trạng bây giờ của nàng nên trong lúc nói nàng đã tiện thể vo tròn tờ báo trong tay lại.

Thực tế thì Vương Cửu Cửu cũng không phải là ngực lép. So sánh với các bạn cùng trang lứa thì có khi còn to hơn nhưng bởi vì vóc dáng nàng cao, chân dài nên khi nhìn thoáng qua đôi nhũ hoa trước ngực nàng quả thật không mấy thu hút sự chú ý của mọi người.

Thế nhưng nếu so với mẹ mình thì quả thực có bé hơn khá nhiều. Nàng vẫn còn là xử nữ, chưa bao giờ trải qua chuyện hoan ái nam nữ, cũng không có được một bộ ngực vĩ đại do dao kéo... cũng chưa bao giờ được bàn tay của một nười đàn ông khám phá, âu yếm. Trẻ trung, e lệ như măng non, như chim câu nho nhỏ, như thỏ non, nhọn nhọn.

Nhưng mẹ nàng Trương Nghi Y thì khác. Bà đã bước vào tuổi trung niên, đã làm mẹ, trải qua chuyện nam nữ, có ưu thế bẩm sinh lại trải qua chăm sóc. Thân hình bà không cao, vóc dáng đẫy đà. Hai nhũ hoa trước ngực giống như hai ngọn đèn ôtô, xe chưa tới, đèn đã chiếu tới, chói mắt làm người khác không thể không trợn mắt.

Cũng chính vì như thế mà bà mới thường xuyên châm chọc Vương Cửu Cửu ngực phẳng.

Trương Nghi Y thấy bản thân mình đã đánh trúng điểm yếu của Vương Cửu Cửu, bà không khỏi đắc ý nói: "Mẹ cũng đã nói con không được gọi mẹ là Trương Nghi Y mà con có nghe không?"

"Vậy có người mẹ nào mà nói con gái mình là ngực lép không? Mẹ mà là mẹ đẻ của con sao? Mẹ nhất định không phải là mẹ ruột của con."

"Có con gái nào gọi thẳng tên mẹ của mình ra không? Con có còn là con gái của mẹ không? Con..."

"Con nhất định không phải là con gái ruột của mẹ" Vương Cửu Cửu ngang ngược nói.

"Thúi lắm. Con chính là con ruột của mẹ. Không có mẹ sinh ra, con có thể trưởng thành như này không?" Trương Nghi Y tức giận nói.

"Vậy bây giờ thế này, con sẽ không gọi mẹ là Trương Nghi Y nữa, mẹ cũng không được nói con là ngực phẳng nữa" Vương Cửu Cửu dịu giọng thương lượng

"Vậy trước tiên hãy gọi mẹ một tiếng" Trương Nghi Y tự cao tự đại nói.

"Mẹ".

"Hãy gọi lại một lần nữa" Trương Nghi Y vui vẻ nói.

"Ai" Trương Nghi Y nói: "Con gái mẹ có ngực to".

"Mẹ".

"Con gái mẹ có bộ ngực to".

"Mẹ".

"Con gái mẹ có bộ ngực to".

Một lúc sau khi cả thể lực và tinh thần của hai người đã thỏa mãn hoàn toàn, hai mẹ con mới ngừng trò chơi nhàm chán này.

"Con gái này, chuyện mẹ nói con phải suy nghĩ cẩn thận một chút" Trương Nghi Y xúc một muỗng kem cho vào miệng nói.

"Chuyện gì?". Vương Cửu Cửu chọn một quả anh đào bỏ vào miệng sau đó nàng mở lại tờ báo kia và say sưa đọc.

"Không phải là con rể của mẹ đã trở về hay sao? Hãy dẫn cậu ấy tới gặp me" Trương Nghi Y nói.

"Mẹ nói thầy Tần hả? Thầy Tần trở thành con rể của mẹ từ lúc nào?" Vương Cửu Cửu cười nói: "Thầy Tần mới trở về , nhất định còn bận rất nhiều việc, chúng ta không nên làm phiền thầy ấy."

"Phiền cái rắm!" Trương Nghi Y tức giận nói: "Dù bận mấy thì bận cũng phải tới thăm mẹ vợ cùng bạn gái của mình chứ?"

"mẹ là mẹ con" Vương Cửu Cửu nói: "Mẹ Nghĩ cái kiểu gì vậy? Con và thầy Tần vốn không có bất kỳ quan hệ gì".

Vương Cửu Cửu khẽ thở dài. Nàng thầm nghĩ đúng là mình vẫn còn chậm một bước.

Chậm một bước, lỡ cả đời.

Cũng may anh ấy nguyện ý thừa nhận trước mặt mọi người có yêu mình. Cuối cùng bao tâm huyết của mình cũng không tan biến theo chiều gió.

Liệu đây có phải là phần thưởng an ủi không?

"Ai bảo không có? Chiến địa nguy tình là chuyện gì? Bài diễn thuyết ở trường học là chuyện gì? Trai tài gái sắc là chuyện gì? Chẳng lẽ toàn bộ là dựng chuyện sao?"

"Cái gì? Mẹ đang nói bậy bạ cái gì vậy?" Vương Cửu Cửu giận dữ nói.

"Ha ha. Tại sao khi ở trong rừng rậm Vân Điền con không nhân cơ hội trói cậu ta lại? Nhiều cơ hội tố vậy" Trương Nghi Y nói vẻ tiếc nuối.

"Mẹ không muốn nói chuyện nhảm nhí với con nữa. Hôm nay nhất định cậu ta phải tới đây." Trương Nghi Y nói: "Mẹ có chuyện muốn hỏi Tần Lạc".

Vương Cửu Cửu cảnh giác nhìn Trương Nghi Y nói: "Mẹ đùng làm chuyện rối tung lên. Con và thầy Tần thật sự không có gì. Mẹ nên biết tất cả những chuyện đó đều do con tình nguyện. Thầy Tần....".

Vương Cửu Cửu trầm tĩnh một lát rồi nàng nói với vẻ khó xử: "Thầy Tần đã có ngưòi yêu rồi".

"Vì sao vậy?" Trương Nghi Y quát to.

Khi bà quát to những miếng dưa chuột dán trên mặt lại rơi xuống, giống như lớp sơn trên tường bong ra từng mảng, rơi lả tả xuống bên dưới.

Trương Nghi Y cũng chẳng quan tâm đến điều đó, bà ôm bả vai con gái mình hỏi: "Vì sao vậy? Cậu ta vì sao lại không yêu con gái ta?"

Vương Cửu Cửu nổi giận, nàng lách người tránh ra khỏi bàn tay của Trương Nghi Y, lớn tiếng nói: "Anh ấy vì sao không yêu con ư? Con có cái gì đáng giá để anh ấy thích đây?"

"Đương nhiên là có. Con là cô gái rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn những cô gái khác. Nước da của con đẹp, đẹp hơn da những cô gái khác. Mông vểnh cao, cao hơn so với mông của các cô gái khác. Còn nữa, sau này đảm bảo sau khi con sinh em bé, ngực của con, tuy có hơi nhỏ nhưng do con vẫn còn nhỏ, sau này nhất định sẽ to dần lên. Con còn là con gái của mẹ, mẹ Trương Nghi Y đã sinh ra con, cậu ta dựa vào cái gì mà không thích con? Một cô gái như con mà không thích, cậu ta thích kiểu con gái nào?"

"Chị ấy cũng rất xinh đẹp" Vương Cửu Cửu nhìn dáng vẻ phẫn nộ của mẹ, đột nhiên tâm trạng cuẩ nàng dịu đi rất nhiều.

Mẹ nàng chỉ vì bênh vực kẻ yếu mà thôi. Bà là người phụ nữ bất cần phải trái gì cả, ngay từ khi nàng còn nhỏ mẹ nàng đã rất cưng chiều nàng. Chỉ cần nàng đánh nhau với người khác, bất luận là đúng hay sai bà cũng sẽ hung hăng quát mắng cho đối phương một trận.

Nhưng mẹ nàng vẫn không hiểu sao? Tình yêu la chuyện cá nhân giữa hai người. Yêu hoặc không yêu. Chọn hay không chọn. Không có chuyện bênh vực kẻ yếu.

"Không có ai tốt hơn con gái của ta" Trương Nghi Y quả quyết, nhất định không cho ai cãi lại.

Hai mắt Vương Cửu Cửu đỏ hoe, nàng khẽ gật đầu nói: "Đó là vì không nhìn xem con do ai sinh ra".

Trương Nghi Y ôm con gái vào lòng hỏi: "Con vẫn thích cậu ta chứ?"

"Thích" Vương Cửu Cửu nói.

"Con hãy cố gắng nữa lên" Trương Nghi Y nói: "Cuộc đời rất dài mà cũng rất ngắn. Chúng ta không biết có địa ngục. có luân hồi hay không. Kiếp này con từ bỏ, vậy kiếp sau

con không gặp được cậu ta thì làm sao?"

Vương Cửu Cửu trong lòng mẹ, sững sờ giây lát khi nghe mẹ nói ròi nàng lên tiếng: "Không thể nào? Những câu triết lý trong văn học như vậy mà mẹ cũng nói sao? Thật sự là quá lắm".

"Đúng vậy đó" Trương Nghi Y đắc ý nói: "Năm đó mẹ cũng lả một tài nữ nổi tiếng phương bắc. Đàn ông theo đuổi mẹ đông nghìn nghịt như cá diếc vượt sông, mãnh thú trong

rừng".

Vương Cửu Cửu cảm thấy sự so sánh này rất kỳ cục, nàng cựa quậy nói: "May mắn con là con gái của một tài nữ phương bắc. Quả thực con không nhận lầm mẹ".

''Con. . ." Trương Nghi Y cố kìm nén sự xúc động của mình nói: "Đi. chúng ta đi bắt cậu ta về đây".

"Con không biểt anh ấy đang ở chỗ nào".

"Ha ha. Vấn đề này làm khó được mẹ sao? Chờ một chút, mẹ gọi điện thoại".

Vương Cửu Cửu nằm trên Ghể sofa nhìn mẹ đi lấy điện thoại gọi. Nàng thầm nghĩ mình nhất định phải đi gặp Tần Lạc.

Đã lâu nàng không gặp Tần Lạc, nàng cực kỳ nhớ mong.

Trương Nghi Y cúp điện thoại chạy tới nói: "Tìm được rồi, cậu ta đang ở trại an dưỡng Lan Đình".

"Lan Đình?" Vương Cửu Cửu sinh ra trong một gia đình quân nhân cao cấp nên đương nhiên nàng biết Lan Đình là gì:"Anh ấy tới đó làm gì?"

"Mặc kệ nó. Con gái, đi thôi".

Vương Cửu Cửu ngồi dậy nói: "Con lên lầu thay quần áo".

"Quẩn áo gợi cảm một chút, khi nói chuyện cũng phải lả lơi một chút'' Trương Nghi Y ở phía sau hô lên: "Con cả ngày ăn mặc như mộl bó củi, giấu ngực, giấu mông. Con không cho cậu ta một ít cảm xúc làm sao cậu ta có thể thích con? Mẹ mà là đàn ông mẹ cũng không thích con".

Ngay khi chạy tới giữa cầu thang Vương Cửu Cửu đột nhiên đứng lại, nàng quay người, hoa chân múa tay giống như kiểu dáng siêu nhân sấm sét nói: "Sóng điện từ giết chết ngươi. . .".

"Ta cũng vậy" Trương Nghi Y ngòi trên ghế sofa cũng làm kiểu siêu nhân sấm sét nói với con gái mình: "Sóng điện của ta mạnh hợn Ta giết ngươi"

oOo

Huyệt nhân trung là ở điểm giữa mũi và khe môi, là một huyệt đạo cấp cứu quan trọng. Tại điểm nối một phần ba trên và hai phần ba duới của rãnh Nhân trung giữa đáy rãnh, một yếu huyệt cẩp cứu hôn mê. Nhân trung là một huyệt lớn cùa cơ thể cũng là một trong những huyệt đau nhức trong cơ thể.

Vì Tần Lạc muổn châm cứu nên hẳn tiến hành vệ sinh trừ độc rồi bẳt đầu châm cứu huyệt Nhân trung của Tiếu Tiếu.

Trước tiên Tần Lạc thử dùng Thiêu Sơn Hoả của Thái Ẩt Thần Châm. Hắn muốn dùng cảm giác nóng rực trong cơ thể kích thích thân thể nàng để xem Lăng Tiếu Tiếu có thể tỉnh lại từ giấc ngủ say hay không

Một luồng khí nhỏ từ ngân châm chậm rãi tiến vào thân thể của Lăng Tiếu Tiếu. Ban đầu là hơi nóng, cùng với việc Tần Lạc tăng sức dần nhiệt độ càng lúc càng cao. Có vẻ như Lăng Tiếu Tiếu cũng cảm giác được hơi nóng này, sắc mặt của nàng hồng lên, trán nàng bắt

đầu rịn mồ hôi

"Cô ấy đã có phản ứng rồi hả" Ninh Toái Toái vui mừng nói.

"Chưa đâu" Tần Lạc giải thích: "Đây chỉ là phản ứng bình thường của chức năng cơ thể cô ấy. Cô ấy biểt lạnh, sợ nóng đổ mồ hôi biết đau đớn nhưng trí não của cô ấy vẫn không có ý thức".

Quả nhiên hai mắt Lăng Tiếu Tiếu vẫn nhắm lại cho tới tận khi mồ hôi chảy ra ướt cả tóc mình mà Lăng Tiếu Tiếu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tần Lạc rút ngân châm, hẳn chọn một cây trường châm. Sau khi tiến hành trừ độc, hẳn lại tiếp tục châm vào huyệt Nhân trung của Lăng Tiếu Tiếu.

Lần này Tần Lạc sử dụng thủ pháp Thấu Tâm Lương của Thái Ẩt Thần Châm

Đúng ra thì Thiêu Sơn Hoả đã không có hiệu quả gì thì Thấu Tâm Lương cũng sẽ không có hiệu quả gì hết.

Bởi vì lúc này Lăng Tiếu Tiếu đang ngủ sâu. Thấu Tâm Lương có tác dụng thúc đẩy, càng làm cho nàng ngủ say hơn.

Thế nhưng Lăng Tiếu Tiếu đã như vậy, tại sao lại còn làm tồi tệ hơn?

Tần Lạc muốn thử một lần biết đâu sẽ xuất hiện một hy vọng nhỏ nhoi nào đó.

Đáng tiếc, ngoại trừ thân thể Lăng Tiếu Tiếu trở nên mát lạnh, mồ hôi trán của nàng hoàn toàn biến mẩt thì không có bất kỳ hiệu quả gì.

Tần Lạc đón nhận chiếc khăn tay từ tay Ninh Toái Toái, hắn lau mồ hôi và nói: "Không có tác dụng".

"Ừm..."

Mẹ cùa Lăng Tiếu Tiếu nghe thấy Tần Lạc thông báo kết quả, một lần nữa mắt bà đỏ ngầu, bà cầm tay con gái mình khóc.

Ninh Toái Toái an ủi bà một lát rồi nàng nói với Tần Lạc: "Chúng ta hãy ra ngoài một lát".

Tần Lạc gật đầu đồng ý.

Giả sơn, tượng đá, loại cây lá to không biêt tên, hai bên đường là tán cây và những bông hoa tím đỏ nở bừng. Nuớc suối trong suốt nhìn thấy đáy cùng với đàn cá tung tăng bơi lội.

Đây quả thật là một nơi thế ngoại đào nguyên.

Thể nhưng hai người không có lòng dạ nào mà thưởng thức.

"Anh nói xem, tại sao Quản Tự lại làm như vậy?" Ninh Toái Toái đứng lại, nàng quay người nhìn Tần Lạc hỏi

"Có lẽ..". Tần Lạc nói: "Hắn muốn trả thù".

"Trả thù Tiếu Tiếu ? Tiếu Tiếu có để hắn thiệt thòi chuyện gì đâu?" Ninh Toái Toái phẫn nộ nói

"Không phải" Tần Lạc lẳc đầu nói: "Hắn báo thù những kẻ điều khiển con người hắn".
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status