Bác sĩ thiên tài

Chương 863: Cắm ngược hương


Bởi vì chiếc Chery của Lệ Khuynh Thành đỗ chắn ngay trước cửa nhà tang lễ khiến cho xe những khách tới viếng tang Cừu Thiên Tứ ở phía sau không cách nào đi vào trong.

Vì xe bị ngăn lại bên ngoài cổng, không vào trong được. Bên ngoài trời mưa to. Những khách viếng khác đều ngồi trong xe hơi đợi nhưng Tần Lạc không thể yên tâm ngồi chờ.

Vì khi đi vội vàng nên bọn họ không kịp mang theo ô. Lúc này Tần Lạc dẫn đầu, Jesus và Đại Đầu chạy theo sau cùng vào bên trong.

Nước mưa tuôn rơi trên người. Khi chạy cả người Tần Lạc là nước mưa nhưng hắn không chú tâm tới điều này.

Khi chạy đến trước cửa nhà tang lễ, Tần Lạc nhìn thấy rất nhiều người đang vây xung quanh. Rất nhiều chiếc ô màu đen che lấp tầm mắt khiến cho Tần Lạc không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Dưới sự giúp đỡ của Jesus và Đại Đầu, cuối cùng Tần Lạc cũng rẽ được con đường đi vào bên trong.

Ngay sau đó Tần Lạc nhìn thấy một cảnh làm hắn tức giận điên người.

Một tay Cừu Trọng Mưu cầm tay Lệ Khuynh Thành. Nhưng một việc khác càng khiến Tần Lạc thêm tức giận.

Rõ ràng cô ta là một cô gái, không nói chuyện cô ta giữa thanh thiên bạch nhật đánh người, cô ta còn định xé quần áo Lệ Khuynh Thành. Áo ngoài của Lệ Khuynh Thành đã bị xé một nửa, Cừu Đình Đình còn định xé áo lót của Lệ Khuynh Thành.

Cô này thật ra là muốn giết người!

Lệ Khuynh Thành là người phụ nữ của Tần Lạc hắn. Tần Lạc hắn sao có thể để cho nàng bị người khác lăng nhục? Tần Lạc sao có thể để cho những gã đàn ông mang ý định xấu xa, đang tươi cười nhìn xem, làm ô ếu thân thể nàng?

Chính vì vậy Tần Lạc ra hiệu cho Đại Đầu, Đại Đầu nhanh chóng tiến lên, hắn giơ tay nắm chặt cánh tay của Cừu Trọng Mưu đang cầm tay Lệ Khuynh Thành kéo mạnh. Thân thể Cừu Trọng Mưu không còn đứng thẳng được nữa, lập tức bắn nhào về phía Đại Đầu.

Đại Đầu tung chân đá, thân thể Cừu Trọng Mưu bay lên cao rồi nặng nề rơi xuống đất.

Không một tiếng rên rỉ, Cừu Trọng Mưu phun ra một ngụm máu tươi rồi hôn mê bất tỉnh.

Người chuyên nghiệp ra tay đương nhiên sẽ biết chừng mực. Đại Đầu ra tay không nặng mà cũng chẳng nhẹ. Quá nhẹ thì không phải sát chiêu của thành viên Long Tức nhưng cũng không quá nặng vì ít nhất cũng tránh cho Tần Lạc mang tiếng ra lệnh cho hắn giết người.

Chính vì vậy Đại Đầu chỉ ra tay đủ để không chết mà cũng chẳng sống.

Không hiểu vì sao Tần Lạc lại bóp cằm gương mặt nhỏ nhắn trông có vẻ dữ tợn của Cừu Đình Đình, hắn cười tủm tỉm hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Sau khi hỏi xong câu đó, Tần Lạc không đợi Cừu Đình Đình trả lời, hắn bắt đầu ra tay.

Tần Lạc dùng sức kéo mạnh, chiếc áo tang trên người Cừu Đình Đình rách toạc. Dây đeo to bằng đầu ngón tay tuột khỏi vai, chiếc váy rơi xuống dưới đất…

Bên trong hoàn toàn trống trơn. Cô gái này lại không mặc áo ngực đi tới đám tang của ông mình.

Khi tình cảnh khó xử này xuất hiện trong tích tắc Tần Lạc trở nên hoảng hốt.

Tần Lạc vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đầy đủ. Tại sao cô gái này lại không mặc bra?

Khi đó Tần Lạc chỉ nghĩ rằng Cừu Đình Đình muốn cởi áo Lệ Khuynh Thành như nào thì hắn cũng cởi áo của Cừu Đình Đình như vậy. Những gì Lệ Khuynh Thành mất đi, hắn sẽ đòi lại trên người Cừu Đình Đình.

Nhưng Tần Lạc đã quên một điều là có một số phụ nữ mặc nhiều quần áo nhưng có một số người lại mặc ít. Hơn nữa có một số phụ nữ có thói quen không mặc đồ lót vào mùa hè. Hắn thật sự đã quên mất một bước là phải bước tới hỏi: "Cô có mặc bra hay không?"

Thực sự Tần Lạc vẫn chưa hiểu phụ nữ hay nói đúng hơn là hắn hiểu chưa đủ về phụ nữ.

Ngẩn người!

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ!

Thân hình gầy gò chưa nẩy nở của thiếu nữ xuất hiện trong mưa, giống như một ý thơ trong một bức tranh không đẹp mắt cho lắm.

Những hạt mưa điên cuồng rơi xuống người. Cơn lạnh thấu xương từ ngoài mang tới khiến cho suy nghĩ của Cừu Đình Đình mới bừng tỉnh, có phản ứng.

"A…"

Hai tay Cừu Đình Đình ôm trước ngực sau đó cô ta chạy trốn vào trong đám người với gương mặt đẫm nước mắt.

Mẹ, cô, dì, các chị em họ vội vàng chạy theo vào bên trong. Chắc hẳn bọn họ muốn sưởi ấm và an ủi Cừu Đình Đình.

Trong khi đó Lệ Khuynh Thành, người cũng bị xé quần áo nở một nụ cười bi thương khiến người khác rất khó hiểu. Nàng cẩn thận sửa lại quần áo của mình, giống như một chú chim khổng tước kiêu ngạo không hợp với bầy đàn của mình.

Tần Lạc đau xót, suýt chút nữa hắn rơi lệ.

Nhiều năm qua một đứa trẻ không biết tới việc đời đã trưởng thành thành một cô gái kiên cường, sắc bén.

Nàng không có người thân, không có bạn bè, không có người nào để tin tưởng. Nàng chỉ có bản thân mình.

Nàng chỉ biết chôn chặt trong lòng những điều ghê tởm này cho dù nó đã bén rễ, kết quả thành cừu hận.

Đột nhiên Tần Lạc có một quyết định. Cho dù coi cả thế giới này là kẻ thù, hắn nhất định phải bảo vệ người phụ nữ này của mình không phải chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa.

Tần Lạc đi tới ôm chặt Lệ Khuynh Thành vào lòng.

"Tại sao anh lại tới đây?" Lệ Khuynh Thành cười hỏi Tần Lạc.

Bộ quần áo đẹp của nàng đã bị xé rách mấy chỗ. Gương mặt xinh đẹp của nàng bị mưa gió làm rối bời, mái tóc rối, gương mặt tái nhợt không một tia máu.

Từ lần gặp mặt đầu tiên của hai người, đây là lần tiếp theo Tần Lạc nhìn thấy cảnh suy sụp của Lệ Khuynh Thành.

Có lẽ đây mới là một Lệ Khuynh Thành chân chính.

"Anh tới bảo vệ em." Tần Lạc cười nói.

"Em không muốn làm liên lụy tới anh." Lệ Khuynh Thành cười nói.

"Bọn họ không thể đánh anh." Tần Lạc nói với vẻ cực kỳ tự tin. Cho dù những người này có muốn thế nào thì cũng không thể đánh hắn. Hắn đã có Đại Đầu và Jesus bảo vệ bên mình. Cho dù Tần Lạc hạ lệnh cho cả hai người giết chết toàn bộ những người ở nơi này, hai người đó sẽ chấp hành nhiệm vụ không chút do dự.

Đại Đầu vì muốn báo ân hơn nữa cũng là vì giữa hai người có một tình cảm không thể nói ra lời. Trong khi đó Jesu vốn là một sát thủ. Giết một người hay giết một trăm người có gì khác nhau không?

Hơn nữa một khi Tần Lạc chết, Jesus cũng chết bởi vì bây giờ anh ta đang bị khống chế bởi thuốc độc của Tần Lạc.

"Em muốn làm gì?" Tần Lạc hỏi.

"Em chỉ muốn đi vào trong nhìn ông ta một cái." Lệ Khuynh Thành nói: "Khi ông ta còn sống không muốn gặp em. Khi ông ta chết, em tới gặp ông ta."

"Đi thôi, chúng mình vào trong." Tần Lạc gật đầu nói.

"Các người nghĩ Cừu gia chúng ta không có người sao?" Cừu Dật Vân cản trước hai người nói: "Hôm nay các người đừng nghĩ tới chuyện vào trong, cũng đừng nghĩ tới việc ra khỏi đây."

Tần Lạc liếc mắt nhìn Cừu Dật Vân rồi nói: "Nếu tôi là ông, tôi sẽ lập tức tránh sang bên để tránh rước lấy sự nhục nhã."

"Yên tâm đi. Tôi sẽ không làm gì một người đã chết. Tôi sẽ khai đao với những người còn sống." Ánh mắt Lệ Khuynh Thành nhìn lướt qua những người Cừu gia, ánh mắt nàng sắc bén như một lưỡi dao.

Cừu Yên Mị đi tới nói với Cừu Dật Vân: "Cha, hãy để cho cô ấy vào đi."

"Cừu Yên Mị, cháu đang nói giúp người nào vậy? Cháu có còn là người Cừu gia không? Cô ta đã nói rõ sẽ làm mất mặt người Cừu gia chúng ta. Cháu không đuổi cô ta đi mà còn giữ lại làm gì? Cháu có ý định gì vậy?"

"Chú hai, Khuynh Thành cũng là người nhà chúng ta. Ông đã chết. Cô ấy là bậc con cháu tới thắp một nén nhang mà không được sao?"

"Sao cháu biết cô ta tới thắp hương?"

"Tôi chính là tới thắp hương." Lệ Khuynh Thành cười nói.

"Cô…" Cừu Yên Mị nói: "Yên tâm đi không có chuyện gì."

Cừu Yên Mị cầm tay Lệ Khuynh Thành nói: "Đi, tôi dẫn cô vào trong."

Đại Đầu và Jesus canh chừng hai bên, Chung Tử và Trường Mao một trước một sau, cả nhóm người cùng đi vào trong.

Trong đại sảnh là dãy vòng hoa rất dài. Ở chính giữa chính là bàn thờ và di ảnh của người chết để khách tới viếng thắp hương.

Vì nguyên nhân thời tiết, thân thể của Cừu lão gia được đặt trong quan tài băng để bạn bè người thân tới gặp mặt lần cuối. Bốn phía xung quanh quan tài băng chất đầy hoa tươi. Cho dù đã chết nhưng bao quanh ông ta vẫn là vô số hoa tươi.

Lệ Khuynh Thành bình tĩnh đứng trước bàn thờ, nàng ngẩng mặt nhìn gương mặt hiền lành của ông già trong ảnh.

Lệ Khuynh Thành hoàn toàn không hiểu nguyên nhân vì sao một ông già với gương mặt và nụ cười hiền lành lại có thể gây ra những chuyện khiến người, thần phải căm phẫn.

Cừu Yên Mị đi tới trước mặt Tần Lạc nói nhỏ: "Trong lòng cô ấy cảm thấy uất ức, anh hãy khuyên nhủ cô ấy."

"Tôi chỉ sợ là mình không khuyên nhủ được." Tần Lạc cười gượng nói.

Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành là tình nhân của nhau, trong khi đó giữa hắn và Cừu Yên Mị là quan hệ bạn bè đơn thuần. Mặc dù Tần Lạc đứng bên cạnh Lệ Khuynh Thành, hay thậm chí hắn không tiếc dốc sức mình trợ giúp Lệ Khuynh Thành giành chiến thắng cuộc chiến này, nên khi đối mặt với Cừu Yên Mị ít nhiều Tần Lạc vẫn cảm thấy xấu hổ.

Cừu Yên Mị khẽ thở dài nói: "Cừu gia nợ cô ấy rất nhiều. Chỉ sợ món nợ này rất khó xóa bỏ được. Tôi vốn muốn khi ông còn sống sẽ giải quyết triệt để chuyện này, nhưng thật sự không ngờ ông lại ra đi quá vội vàng…"

"Thật vậy sao?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi: "Lần trước tôi gặp Cừu lão gia, tôi thấy tinh thần của ông không tốt lắm nhưng tình trạng thân thể không tệ. Tại sao lại ra đi đột ngột vậy?"

Khuôn mặt Cừu Yên Mị cứng đơ, dường như nàng có điều gì rất khó nói, nàng chỉ trả lời qua loa: "Gần đây sức khỏe của ông không tốt lắm…"

Một khi người ta không muốn nói, Tần Lạc cũng không muốn hỏi tiếp.

"Tôi biết cô ấy muốn trả thù nhưng bây giờ thực lực cô ấy quá yếu. Đương nhiên nếu như anh dốc toàn lực trợ giúp cô ấy thì không thể nói là không liều mạng được. Thế nhưng cô ấy thực sự mong muốn hai bên rơi vào tình trạng lưỡng bại câu thương hay sao?"

"Hãy cẩn thận nói chuyện với cô ấy. Trên thế giới này ngoại trừ anh ra không ai có thể khuyên nhủ được cô ấy."

"Tôi sẽ làm vậy." Tần Lạc gật đầu nói, thế nhưng hắn cần phải khuyên nhủ nàng như nào đây?

Nếu như người Cừu gia đối xử khoan dung, khách khí hơn một chút với Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc không ngại làm người giữa giải hòa, nhưng cả một đám người từ Cừu Thiên Tứ cho tới đám con cháu Cừu Trọng Mưu đều cực kỳ căm hận Lệ Khuynh Thành. Chưa có bất kỳ người nào gọi tên nàng, kẻ nào cũng chỉ gọi nàng là "con điếm", "con đĩ", "tạp chủng" nên không thể trách Lệ Khuynh Thành muốn hủy diệt toàn bộ Cừu gia.

Lệ Khuynh Thành tiến tới trước từng bước một. Nàng rút từ trong nắm hương ba nén nhang. Sau khi đốt hương từ ngọn nến, Lệ Khuynh Thành giơ hương xá lạy thi hài Cừu Thiên Tứ.

"Nếu như ông ở dưới suối vàng có linh thiêng thì hãy trả thù tôi. Nếu như tôi không chết, tôi sẽ tiễn bọn họ đi gặp ông."

Nói xong Lệ Khuynh Thành thể hiện thái độ dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ, nàng cắm ngược ba cây hương vào bát nhang.

Bởi vì Lệ Khuynh Thành dùng sức quá mạnh, cây hương gãy thành từng đoạn nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status