Bảo bối giá trên trời

Chương 619: CẢNH HI HƯỞNG HẾT



Người giúp việc mắt tinh hào hứng chạy lại báo tin.

Trần Vân Lộ ngẩng mặt trông ngóng nhìn lên, chỉ thấy ở bóng cây phía xa xa, có hai người một to một nhỏ đang bước đến.

Hoắc Vân Thâm mặc một bộ âu phục màu be vừa với dáng người kết hợp với cà vạt màu tím nhạt cùng chiếc khăn tay bỏ trong túi áo, Hứa Hi Ngôn mặc một chiếc váy chữ A kiểu tây, trên ngực gắn bó hoa cài ngực nhỏ màu tím nhạt, bên hông cài một chiếc nơ lụa. Anh Bảo giống như bản sao thu nhỏ của Hứa Hi Ngôn, mặc giống y như mẹ.

Nếu như không bị mù thì có thể nhận ra ngay hôm nay cả nhà ba người họ mặc đồ chính là đồ gia đình.

Vốn Trần Vân Lộ trên mặt đang nở nụ cười tươi rói, thế nhưng khi bà nhìn thấy Cảnh Hi cũng về cùng con trai và cháu gái mình, nụ cười ấy liền tắt ngấm, cơn tức giận dâng lên trong lòng làm bà nhíu mày một cái.

Con trai bà tự nhiên lại đưa cái con yêu tinh Cảnh Hi kia về nhà, đúng là quá đáng mà.

Mấy người gặp nhau, Hoắc Vân Thâm chào hỏi mẹ anh, chuẩn bị chính thức giới thiệu Cảnh Hi, thế nhưng Trần Vân Lộ coi như cô không tồn tại, giơ hai tay về phía Anh Bảo.





"Ái chà ái chà, Anh Bảo dễ thương của bà về rồi à, đến bà ôm cái nào."

Bầu không khí có phần gượng gạo, nhưng Hứa Hi Ngôn sớm đã tính đến tình huống này rồi, cô buông tay đứa nhỏ ra.

Anh Bảo đi về phía Trần Vân Lộ, lễ phép gọi một tiếng: "Bà ơi."

"Ơi, mấy ngày không gặp, cháu gái bà lại dễ thương hơn nữa rồi này!"

Trần Vân Lộ ôm đứa trẻ vào lòng, sau đó quay người vào nhà luôn, Hoắc Vân Thâm dẫn Hứa Hi Ngôn đi theo sau.

Vào đến phòng khách, Hoắc Vân Thâm và Cảnh Hi chào hỏi Hoắc Chấn, sau đó đi đến Mặc Hương Cư gặp ông nội Hoắc Tuân.

Anh Bảo ở lại phòng khách, sau khi nhìn thấy ông nội thì lập tức trượt xuống khỏi người bà nội rồi chạy về phía ông.

"Ông nội vua ngủ, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi ạ?"

Trong ấn tượng của Anh Bảo thì Hoắc Chấn lúc nào cũng nằm trên giường bệnh hôn mê không tỉnh, vậy nên đặt cho ông cái biệt danh này.





"Ha ha ha ông nội vua ngủ tỉnh lại rồi, được gặp Anh Bảo ông nội vui lắm."

Hoắc Chấn xoa xoa gương mặt đứa cháu mình, trong lòng vui vẻ mãi không thôi.

"Ông nội có thể ngồi dậy chơi với cháu không?" Anh Đào hỏi.

Hoắc Chấn hiền từ nói với đứa nhỏ: "Anh Bảo, ông nội không thể dậy chơi với cháu rồi, ông nội bị bệnh, cả người không cử động được."

Anh Bảo im lặng trong chốc lát, sau đó giống như hiểu ra được điều gì, cô bé dùng bàn tay bé nhỏ nâng tay ông nội lên: “Ông ơi, để cháu xoa bóp cho ông nhé.”

Con bé xoa bóp cho Hoắc Chấn, chỉ là lực hơi yếu.

"Giỏi lắm, cháu biết xoa bóp à?"

Trong lòng Hoắc Chấn vui mừng lẫn cảm động không nói nên lời, ông cảm thấy đứa nhỏ này quá là thông minh hiểu chuyện.

"Là ông cố ngoại dạy cháu đấy ạ." Anh Bảo tự hào nói.

"Ừ, dạy tốt lắm, dạy tốt lắm."

Có Anh Bảo ở cạnh Hoắc Chấn, Trần Vân Lộ nhàn rỗi đi ra ngoài gọi điện thoại cho Đường Thời Tuyết, hỏi cô ta xem đi đến đâu rồi.

Thế nhưng Đường Thời Tuyết ở đầu dây bên kia lại nói cô ta có việc không đến được.

Nếu như Đường Thời Tuyết không đến, thế thì những thứ bà chuẩn bị hôm nay chẳng phải là Cảnh Hi hưởng hết à?

Hoắc Vân Thâm và Hứa Hi Ngôn hỏi thăm sức khỏe ông nội xong liền quay về phòng khách, Trần Vân Lộ vô tình nhìn thấy trên tay Cảnh Hi đang đeo một chiếc vòng ngọc cẩm thạch màu lục, không khỏi mở to hai mắt kinh ngạc.

Đó không phải là bảo bối gia truyền mà mẹ chồng Vân Mộng của bà truyền lại sao?

Lúc bà cụ sắp chết đã trao chiếc vòng đó lại cho ông cụ, nói rằng chiếc vòng đó phải để lại cho cháu dâu.

Sau đó Trần Vân Lộ suy nghĩ hồi lâu, muốn lấy chiếc vòng đó từ tay bố chồng, thế nhưng ông cụ lại một mực nghe lời bà cụ, nhất quyết không đưa. Bây giờ Cảnh Hi đang đeo chiếc vòng đó, cũng coi như nói rõ ông cụ đã thừa nhận thân phận của cô ta rồi.

Ông cụ hồ đồ rồi à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 286 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status