Bảo bối giá trên trời

Chương 639: KHÔNG CÓ TRÁNH MẶT ANH



"Không có chuyện gì."

Tâm trạng của Hoắc Vân Thâm vô cùng tốt, muốn trêu chọc cô nên cúi đầu gửi một tin nhắn cho thầy Yim.

Anh gửi tin nhắn xong thì đứng lên đi tới ngồi bên cạnh Hứa Hi Ngôn.

Ding dong...

Điện thoại của Hứa Hi Ngôn reo lên chuông báo tin nhắn, cô mở màn hình lên xem mới biết là tin nhắn của Wing.

Hoắc Vân Thâm thấy tên mình hiện lên trên màn hình điện thoại của cô thì vui vẻ trong lòng, đã biết mà cố giả vờ hỏi:

"Tin nhắn của ai vậy?"

"À, là một người bạn."

Hứa Hi Ngôn cảm thấy bạn bè của mình có thể để anh biết, vì vậy khi nhận được tin nhắn, cô cũng không tránh mặt anh. Cô mở tin nhắn trước mặt anh nhưng không ngờ, nội dung tin nhắn chỉ hiện lên ba chữ ngắn ngủi:

“Anh yêu em”

Hứa Hi Ngôn kinh ngạc mở to mắt, nhìn kỹ lại thì đúng là tin nhắn của Wing.

Chuyện gì vậy?

Đột nhiên gửi tới tin "Anh yêu em” là ý gì?

Có phải gửi nhầm người rồi không?

Hoắc Vân Thâm cười thầm nhưng trên mặt thì lại giả vờ như chẳng biết gì hết, hỏi: "Có người thích em sao? Còn tỏ tình với em nữa?”

"Không phải không phải..." Hứa Hi Ngôn hơi sốt ruột, rất sợ anh hiểu lầm mình nên vội vàng giải thích: "Chắc chắn là bạn em gửi nhầm tin nhắn rồi. Anh nghe em giải thích, em và anh ấy chỉ là bạn trên mạng thôi, đã quen nhau từ rất lâu trước rồi. Trước đây anh ấy nói với em là anh ấy yêu thầm một cô gái, em nghĩ chắc là anh ấy muốn tỏ tình với cô gái kia nhưng lại gửi nhầm sang em. Anh xem chuyện lại thành như vậy đây."

"Có lẽ người anh ấy luôn yêu thầm chính là em thì sao?"

"Không thể nào, không thể nào. Em và anh ấy không phải loại quan hệ như vậy, chắc chắn là anh ấy gửi nhầm. Anh đợi chút, bây giờ em gửi tin nhắn lại hỏi thử chuyện gì."

Hứa Hi Ngôn soạn một tin nhắn "Có phải gửi nhầm người không?" rồi gửi đi rất nhanh.

Cùng lúc đó, điện thoại Hoắc Vân Thâm cũng reo lên chuông báo. Hứa Hi Ngôn chỉ vô tình nhìn lướt qua, lại vừa lúc nhìn thấy danh xưng "thầy Yim'".

Trước mặt cô, Hoắc Vân Thâm mở tin nhắn ra rồi soạn gửi lại một câu "Không nhầm."

Sau một hồi gửi đi gửi lại, cuối cùng cô cũng đã hiểu được. Cô vô cùng bất ngờ, chỉ vào anh và hỏi: "Chồng à, đừng nói với

em anh chính là Wing nha?”

Hoắc Vân Thâm chỉ cười mà không lên tiếng, đôi mắt hoa đào thâm sâu chan chứa sự dịu dàng.

Anh ấy ngầm thừa nhận rồi.





Sau khi làm rõ thân phận, Hứa Hi Ngôn không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Cô không thể nào ngờ được anh lại từng là một bệnh nhân của mình.

Wing là anh, còn Yim là cô.

Trên thế giới ảo, thông qua phần mềm chat, bọn họ đã cùng tựa vào nhau mà trải qua vô số những đêm cô độc.

"Em thật sự không ngờ được, thật sự quá kỳ diệu rồi."

Hứa Hi Ngôn cảm giác như chuyện của cô và Hoắc Vân Thâm giống như những tình tiết được viết trong những truyện ngôn tình vậy, tràn đầy bất ngờ và đặc sắc.

"Ừm, thật là kỳ diệu."

Hứa Hi Ngôn rất phấn khích: "Từ lúc nào anh biết em là Yim vậy?"





"Mới lúc nãy, chính là lúc đi lấy băng vệ sinh cho em anh mới đọc được nhật ký của em."

Hứa Hi Ngôn gật đầu, thể hiện mình đã hiểu.

Tất cả mọi việc đều đúng lúc như vậy, lại giống như là đã định sẵn sẽ xảy ra.

Định sẵn rằng đời này cô và Hoắc Vân Thâm sẽ không dứt được nhau.

Hoắc Vân Thâm cầm lấy tay của cô, hôn một cái rồi nói: "Thầy Yim, nếu không có em, anh không thể tưởng tượng được bây giờ mình trở thành bộ dạng như thế nào rồi."

Hứa Hi Ngôn vươn tay ôm lấy đầu anh, cụng trán với anh, nói: "Wing, em luôn tin rằng anh nhất định sẽ khoẻ lại."

"Cảm ơn." Hoắc Vân Thâm nhớ đến một việc: "Trước đây anh có một tâm nguyện, nếu một ngày có thể đứng lên lại được thì anh nhất định phải gặp được thầy Yim."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 286 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status