Bảo bối giá trên trời

Chương 643: ĐAU ĐỚN BIẾT BAO



Hai người nhanh chóng tách ra, Hoắc Vân Thâm nhìn thấy con gái đi vào, anh cúi người bế cô bé lên: “Được rồi, papi bế Anh Bảo.”

Hứa Hi Ngôn gãi đầu, nhìn hình ảnh con gái cực kỳ thân thiết với chồng mình, trong lòng cô lại có một cảm giác kỳ lạ, giống như là chồng mình bị con gái cướp mất rồi vậy.

Ôi, có phải tính chiếm hữu của cô càng ngày càng mạnh không?

Hiếm khi mới có khoảnh khắc ấm áp như vậy, Hứa Hi Ngôn cũng ôm lấy chồng và con gái, cô cùng với Hoắc Vân Thâm đồng thời hôn hai má Anh Bảo.

Anh Bảo được ba và mẹ hôn má cùng lúc, sắp vui đến mức không chịu nổi rồi, sau đó cô bé lấy bức tranh tự vẽ ra, đưa cho bọn họ xem: “Papi, mommy, Bảo Bảo vẽ xong rồi này, ba mẹ xem đi.”

Hai người lớn nghiêng đầu qua nhìn, nhìn thấy trong bức tranh của Anh Bảo có vẻ bốn ô vuông lớn.

Trong ô vuông thứ nhất có hai người lớn, giữa hai người lớn là một đứa trẻ con. Bức tranh này thể hiện rõ ràng, chắc Anh Bảo đang vẽ một nhà ba người bọn họ.

Trông ô vuông thứ hai vẽ hình ảnh hai người lớn đang dính chặt lấy nhau.

Trông ô vuông thứ ba vẫn vẽ hình ảnh hai người lớn đang dính chặt lấy nhau.

Trông ô vuông thứ bốn tiếp tục là hình ảnh hai người lớn đang dính chặt lấy nhau.

Hứa Hi Ngôn có hơi khó hiểu, hỏi: “Cục cưng, con vẽ ai trong mấy bức tranh này thế?

Anh Bảo giải thích từng cái một: “Đây là papi và mommy đang hôn nhau, đây là Thụ Diệp Đại Đại và bác Tam Nghiên đang hôn nhau, đây là dì Tiểu Tranh và chú Đại Trí đang hôn nhau.”

“.,” Hứa Hi Ngôn suýt thì lăn ra ngất, con bé vậy mà lại vẽ...

Ôi trời, có phải về sau bọn họ nên chú ý hơn không, không nên để con gái nhìn thấy hình ảnh thân mật của bọn họ thêm nữa?

“Anh Bảo vẽ tranh giỏi quá, đẹp lắm đẹp lắm.” Hoắc Vân Thâm khen ngợi xong rồi nói: “Lát nữa ba phải thưởng con ăn đồ ăn ngon mới được, đi thu dọn đồ đạc nhanh thôi nào, rửa tay xong rồi gọi Thụ Diệp Đại Đại và bác Tam Nghiên của con đến ăn cơm nhé.”

“Được ạ được ạ.” Anh Bảo trượt ra khỏi lồng ngực Hoắc Vân Thâm, vui vẻ chạy ra ngoài.

“Có cần em giúp đỡ gì không?” Hứa Hi Ngôn muốn giúp anh một tay.

“Không cần đâu, nếu không thì em giúp anh bưng đồ ăn ra bàn nhé?”

“Được thôi!”

Trong phòng khách, Anh Bảo đang gọi Diệp Tầm và Hoắc Tam Nghiên vào ăn cơm: “Thụ Diệp Đại Đại, bác Tam Nghiên, rửa tay vào ăn cơm thôi!”

Nhưng hai người lớn đang chơi game đến đúng giai đoạn gay cấn, đều không nỡ out game.





“Con gái, đợi thêm chút nữa, xem ba xử lí lão quái vật này như thế nào này.”

Diệp Tầm nhìn chằm chằm vào màn hình trò chơi, không hề rời mắt.

Anh Bảo chạy vòng quanh sofa hai vòng, nhìn thấy hai người lớn vẫn đang chìm đắm trong trò chơi, cô bé thở dài rồi lại lắc lắc cái đầu nhỏ.

Cô bé nghĩ đến papi vất vả nấu cơm như vậy, gọi bọn họ vào ăn cơm, bọn họ không nên lề mề như vậy, hẳn là nên hăng hái một chút giống cô bé mới đúng.

Để bắt hai người lớn không tiếp tục chơi trò chơi nữa, Anh Bảo nghĩ ra một sáng kiến, cô bé trực tiếp chạy đi rút dây cắm mạng ra khỏi ổ.

“Đường truyền... chuyện gì thế?”

Quái vật chỉ còn lại một chút xíu máu, kết quả đột nhiên mất mạng, đây là chuyện khiến người ta đau đớn đến chừng nào.





“Anh Bảo, sao cháu lại rút dây ra?”

Hoắc Tam Nghiên phát hiện ra đây là chuyện do Anh Bảo làm ra.

Anh Bảo ra dáng bà cụ non, hai tay chống hông nói: “Thụ Diệp Đại Đại, bác Tam Nghiên, hai người đã chơi game suốt ba tiếng đồng hồ rồi, còn tiếp tục chơi nữa mắt sẽ hỏng luôn đấy.”

Diệp Tầm, Hoắc Tam Nghiên: “...”

Bọn họ cảm thấy không phải là mắt mình sẽ hỏng, mà là bọn họ sẽ hộc máu mà chết mất.

Vất vả lắm mới đến được lúc trang bị nổ ra, Tiểu Anh Bảo, cháu xem việc tốt cháu làm kìa!

Cho dù hai người lớn tức đến hộc máu trong lòng, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời cô bé, bỏ tay cầm chơi game ra, đi ăn cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 286 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status