Bảo bối giá trên trời

Chương 660: TỚI TẬN CỬA DỤ DỖ



"Tổng Giám đốc, nói không chừng Mặc Ngự Thiên chỉ muốn chen chân vào giới giải trí, chia một chén canh thôi.”

Dịch Tiêu nói ra ý kiến của mình.

Nếu thật sự là vậy thì cũng không sao, nhưng vì sao Hoắc Vân Thâm lại có dự cảm không tốt.

Nhìn ảnh chụp của Mặc Ngự Thiên, anh luôn cảm thấy hình như trước đây mình đã từng gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời nghĩ không ra.

Hoắc Vân Thâm xoa cằm của mình, trong đôi mắt ánh lên sự sắc bén: “Đi điều tra lại về Mặc Ngự Thiên này cho tôi, còn nữa, từng hành động cử chỉ của Thiên Vực đều phải lập tức báo cáo với tôi.”

Hoắc Vân Thâm trước sau vẫn tin tưởng vào trực giác của mình, tục ngữ nói không thể không có lòng đề phòng người khác, đối với đối thủ từ bên ngoài tới cạnh tranh, anh tất nhiên phải đề phòng nhiều hơn.

“Phía dưới đã điều tra ra được Thiên Vực cũng đầu tư vào bộ phim mới “Khuynh Thế Mỹ Nhân” của Hoàng Quốc Cường mà Hoắc Thị chúng ta đang đầu tư.”

“Được, chúng ta phải nắm lấy số cổ phần tuyệt đối.”

“Vâng ạ.”

Thiên Vực đầu tư vào theo, chẳng qua là muốn nắm được quyền biểu quyết. Vì vậy, Hoắc Vân Thâm vẫn phải nắm giữ quyền cổ phần tuyệt đối, không cho Thiên Vực có cơ hội lợi dụng.

Anh luôn có một dự cảm, Mặc Ngự Thiên này không có ý tốt.

Hoắc Vân Thâm thả tài liệu xuống và đứng dậy, lại nói: “Đã chuẩn bị xong đồ chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi ạ.”

“Lên đường thôi!”

Hôm nay là rằm tháng bảy, Hứa Hi Ngôn muốn dẫn con gái đi bái tế mẹ cô, Hoắc Vân Thâm cũng sẽ đi cùng.

Anh đã bảo Dịch Tiêu chuẩn bị đồ bái tế, cũng chuẩn bị hoa, bây giờ sẽ lên đường đi đón vợ và con gái.

Tại Thịnh Thế Ngự Cảnh, Hứa Hi Ngôn và con gái đều mặc vào mặc đồ đen, đội mũ dạ đen, càng tôn thêm làn da trắng mịn.

Anh Bảo nhoài lên thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài đường, hỏi mẹ: “Mommy, sao papi vẫn chưa về vậy?”

“Ba con sắp về rồi, con kiên trì một chút đi.”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng xe. Anh Bảo nhìn thấy xe của cha về thì vội vàng trượt xuống ghế, vui vẻ chạy đi tìm cha.

Cửa lớn vừa mở ra, Hoắc Vân Thâm đã xuất hiện, Anh Bảo dang hai bàn tay nhỏ bé, gương mặt nhỏ nhắn ngước lên gọi: “Papi papi!”

“A, Anh Bảo!”





Anh Bảo nhìn thấy cha thì rất vui vẻ, nhưng càng vui hơn khi nhìn thấy Đường Phi Mặc đứng sau lưng cha: “A, anh Phi Mặc, sao anh lại tới đây?”

Đường Phi Mặc từ phía sau Hoắc Vân Thâm đi ra, cười hì hì giải thích: “Anh Bảo, anh đặc biệt tới nói cho em biết, nhà anh dọn tới đây rồi, về sau mỗi ngày anh đều gặp em.”

Để có thể thường xuyên nhìn thấy Anh Bảo, mỗi ngày Đường Phi Mặc đều quấn quít lấy cha mẹ đòi đổi phòng, quả thật còn muốn lấy mạng người khác hơn cả Đường Tăng niệm chú.

Hai vợ chồng Đường Diệc Sâm không có cách nào khác, đành phải dốc hết vốn liếng để mua lại một căn hộ ở Thịnh Thế Ngự Cảnh, dọn tới nơi này ở.

“Thật vậy sao?” Anh Bảo không thể tin được.

“Đương nhiên là thật rồi, không tin em hỏi chú Hoắc đi.”





“Không sai, anh Phi Mặc của con lại ở căn hộ ngay bên cạnh chúng ta đấy.”

“Oa! Quá tốt rồi!”

Anh Bảo hài lòng nhảy dựng lên, lắc quần cha nói: “Papi, papi có thể cũng làm một cái cửa giữa tường nhà chúng ta và nhà anh Phi Mặc không? Như vậy Bảo Bảo có thể lập tức nhìn thấy anh Phi Mặc.”

“À, làm vậy không tốt lắm đâu.”

Hoắc Vân Thâm đỡ trán. Con gái à, đập tường nhà mình thì không có việc gì, nhưng không thể tùy tiện đập tường nhà người khác được!

Đường Phi Mặc suy nghĩ một lát, đặc biệt có nghĩa khí nói: “Anh Bảo, không có vấn đề gì, nhà anh chính là nhà em, em muốn tới nhà anh lúc nào cũng được, anh đều chào đón em, anh cũng có thể nhường giường của mình cho em ngủ.”

“Được ạ!” Anh Bảo rất vui, có anh Phi Mặc làm hàng xóm, về sau cô bé sẽ không buồn chán nữa.

Hoắc Vân Thâm không biết nên nói gì cho phải, thật sự phải khiếu nại với Đường Diệc Sâm tại sao không quản tốt con trai mình, để nó dám chạy tới tận cửa dụ dỗ con gái anh như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 286 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status