Bảo bối giá trên trời

Chương 661: ĐAU LÒNG CHO BÔNG HOA NHÀI THƠM NGÁT NHÀ MÌNH



Hoắc Vân Thâm cúi xuống ôm lấy con gái, hôn lên mặt cô bé và hỏi: “Con với mẹ đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chúng con đều chuẩn bị xong rồi!” Anh Bảo quay đầu gọi: “Mommy nhanh tới đây đi!”

“Tới đây! Chúng ta lên đường thôi!” Hứa Hi Ngôn cầm theo hai túi đồ lớn đi tới, nhìn thấy Đường Phi Mặc thì ngạc nhiên hỏi: “Phi Mặc tới đấy à!”

Đường Phi Mặc thấy bọn họ chuẩn bị ra ngoài liền hỏi: “Chú Hoắc, dì Cảnh, mọi người muốn đi đâu thế ạ? Có thể dẫn cháu đi cùng không? Cháu muốn đi cùng với Anh Bảo.”

Hoắc Vân Thâm nhìn xuống thằng nhóc, tuy không lên tiếng nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, tên nhóc này hay thật, tuổi còn nhỏ mà không lo học hành, cứ bám dính lấy con gái nhà chú đúng không?

Hứa Hi Ngôn mỉm cười, nói: “Được, nhà cô chú muốn đi thăm bà ngoại của Anh Bảo, nếu như cháu không thấy buồn chán thì có thể đi cùng với cô.”

“Vâng ạ, vâng ạ!” Đường Phi Mặc hài lòng kéo bàn tay nhỏ nhắn của Anh Bảo, dẫn cô bé đi ra ngoài.

Hoắc Vân Thâm nhìn theo bóng lưng của hai đứa trẻ kia, thở dài.

Hứa Hi Ngôn nghe được bèn hỏi: “Đang yên đang lành anh thở dài cái gì?”

“Ôi, anh chỉ đau lòng cho bông hoa nhài thơm ngát nhà mình thôi.”

Có lẽ mỗi người làm cha đều sẽ lo lắng, mong bông hoa nhài nhà mình đừng cắm trúng bãi phân trâu.

“Phụt... Anh đúng là lo lắng linh tinh, bây giờ bọn chúng mới là trẻ con thôi, ai biết sau này sẽ thế nào chứ!”

Nói cũng phải, không ai có thể đoán được tương lai, bây giờ suy nghĩ nhiều thì rõ ràng là buồn lo vô cớ.

Hoắc Vân Thâm nhận lấy đồ trong tay Hứa Hi Ngôn, đi với cô ra khỏi cửa: “Sao em mang theo nhiều đồ vậy? Anh đã bảo Dịch Tiêu chuẩn bị đầy đủ đồ cúng rồi.”

“A, những thứ này là đồ ăn em tự làm, để lát nữa qua thăm ông nội.”

Hoắc Vân Thâm gật đầu, ôm Hứa Hi Ngôn ra khỏi cửa.

Tại nghĩa trang ở khu ngoại ô phía Tây Bái Kinh.

Hai người lớn dẫn theo hai đứa trẻ xuống xe, Dịch Tiêu dẫn theo vệ sĩ bảo vệ ở xung quanh.

Hôm nay Hoắc Vân Thâm mặc bộ comple may thủ công màu đen, Đường Phi Mặc cũng đặc biệt ăn ý mặc một bộ vest nhỏ. Họ đi cùng với hai mẹ con Hứa Hi Ngôn, lại giống như sắp đi tham gia cuộc thi thời trang gia đình đẹp nhất ở đài truyền hình T vậy.

Bốn người cùng đi tới trước ngôi mộ của Cảnh Như Nguyệt.

Hoắc Vân Thâm đặt hương nến trái cây mang theo lên mộ, Hứa Hi Ngôn ôm một bó hoa vân môn màu trắng trong lòng, nắm tay con gái đứng nhìn bia mộ.





Ảnh chụp trên bia vẫn rõ nét, người phụ nữ trên đó tươi cười dịu dàng tựa như bà chưa từng rời đi, vẫn sống ở bên cạnh bọn họ vậy.

“Mẹ... Chúng con tới thăm mẹ...”

Hứa Hi Ngôn đứng ở trước mộ của mẹ mình, viền mắt đã ướt, cổ họng chua xót.

Từ khi về nước đến bây giờ, cô vẫn luôn bận việc của mình, chưa đến thăm mộ bà một lần nào, mãi đến tận bây giờ mới có thời gian ghé qua. Cô thật sự không phải là một đứa con gái hiếu thảo.

“Nhà họ Hứa đã sụp đổ, Hứa Tấn Sơn cũng nhận được báo ứng nên có, mẹ ở trên trời có thể an nghỉ được rồi nhỉ?”





“Hôm nay con gái tới đây còn dẫn theo cháu ngoại của mẹ nữa. Con bé tên là Anh Bảo, năm nay đã 4 tuổi rồi.”

“Còn cả con rể của mẹ, Hoắc Vân Thâm, có anh ấy chăm sóc bọn con nên mẹ có thể yên tâm.”

Hứa Hi Ngôn đặt bó hoa tươi ở trước bia mộ rồi quỳ xuống đất, sau đó xoay người nói với Anh Bảo: “Bảo bối, con đến đây đi, nhanh dập đầu lạy bà ngoại.”

Anh Bảo nghe lời quỳ gối bên cạnh mẹ, Đường Phi Mặc cũng quỳ xuống theo.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Vân Thâm gặp mẹ vợ, tất nhiên cũng quỳ xuống bên cạnh Hứa Hi Ngôn, nói với người phụ nữ trong hình: “Bác Cảnh...”

Anh vừa dứt lời, Hứa Hi Ngôn lấy cùi chỏ thúc vào người anh, nhắc nhở: “Có phải anh nên đổi cách gọi hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 286 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status