Bảo bối giá trên trời

Chương 662: ĐÃ BIẾT QUÂY ĐẤT NUÔI DÊ RỒI



"Ừm , đúng!” Hoắc Vân Thâm lập tức đổi cách gọi: “Mẹ, con là con rể của mẹ - Hoắc Vân Thâm, lần đầu tiên tới gặp mẹ.”

Ở trước mặt mẹ vợ, Hoắc Vân Thâm nắm tay Hứa Hi Ngôn, trịnh trọng nói: “Hoắc Vân Thâm con có thể thề với trời, cả đời này sẽ dùng tính mạng bảo vệ cho mẹ con Cảnh Hi. Mong mẹ hãy yên tâm giao con gái mẹ cho con!”

Đường Phi Mặc vẫn luôn lặng lẽ nhìn, thấy Hoắc Vân Thâm quỳ xuống thề thì cảm xúc cũng sôi trào. Cậu bé cũng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Anh Bảo, đặc biệt nghiêm túc nói: “Dì Cảnh, mẹ Cảnh, Đường Phi Mặc con cũng có thể thề với trời, cả đời này sẽ dùng tính mạng bảo vệ Anh Bảo chu toàn. Hai người cứ yên tâm giao Anh Bảo cho con đi!”

Lời này vừa nói ra, cả Hoắc Vân Thâm, Hứa Hi Ngôn và Anh Bảo đều đồng loạt quay đầu nhìn cậu. Đường Phi Mặc không cảm thấy việc này có gì xấu hổ, chỉ quay sang hỏi thẳng Anh Bảo: “Anh Bảo, em có bằng lòng ở với anh không?”

Anh Bảo tưởng cậu đang chơi trò chơi với mình nên gật đầu: “Bảo Bảo bằng lòng, mỗi ngày Bảo Bảo đều muốn ở cùng với anh.”

Đường Phi Mặc vui vẻ nâng gương mặt nhỏ nhắn của Anh Bảo lên, hôn chụt một cái: “Ừ, cứ quyết định như thế đi! Từ nay về sau, em chỉ có thể là vợ nhỏ của một mình anh!”

“Vâng ạ.” Anh Bảo trả lời dõng dạc.

Nhìn hai đứa trẻ nói chuyện với nhau, Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm trao nhau một cái liếc mắt đầy quái lạ, trong lòng phục tới mức không thể phục hơn được nữa.

Đường Phi Mặc mới 7 tuổi thôi mà đã biết quây đất nuôi dê rồi!

Trời ơi, Hứa Hi Ngôn bỗng nhiên cũng bắt đầu thấy lo lắng cho bông hoa nhài nhà mình.

Ở bên này, bọn họ đang tiến hành phúng viếng, còn trong rừng cây phía xa lại có một chiếc xe màu đen đỗ lại.

Ở ghế sau xe có một người đàn ông trông rất lạnh lùng u ám đang ngồi. Vì người nọ đeo kính đen nên không nhìn thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy các đường nét góc cạnh rõ ràng.

Ngồi bên cạnh hắn là một người phụ nữ mặc trang phục gợi cảm để lộ lưng, bàn tay được sơn đỏ của cô ta đang lặng lẽ vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của hắn.

“Lấy tay ra!”

Mặc Ngự Thiên lạnh lùng quát một tiếng, khiến Hứa Tâm Nhu sợ đến nỗi run tay, vội vàng rút tay khỏi khuôn ngực hắn.

“Tổng Giám đốc Mặc, xin lỗi...”

Hứa Tâm Nhu đè dặt nói, chỉ sợ đắc tội đại gia có thân phận cao quý này.

Nhưng cô ta thật sự rất tò mò. Mặc Ngự Thiên chủ động tới tìm cô ta, cung cấp cho cô ta điều kiện cuộc sống rất tốt, chẳng khác nào đại gia bao nuôi nhưng lại chẳng bao giờ động vào cô ta. Rốt cuộc là vì sao chứ?

Chẳng lẽ sức hấp dẫn của cô ta không đủ?

Hay là hắn căn bản coi thường cô ta?





Nhưng nếu đã coi thường, vậy vì sao còn bao nuôi cô ta chứ?

Xét về căn bản, Hứa Tâm Nhu hoàn toàn không nghĩ ra nguyên nhân khiến Mặc Ngự Thiên xuất hiện làm đại gia của cô ta, việc này thật sự rất phi logic.

Cho dù trong lòng rất tò mò, nhưng cô ta cũng không dám hỏi nhiều.

Lúc này cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện bọn họ đã tới nghĩa trang. Cô ta buồn bực hỏi: “Tổng Giám đốc Mặc, chúng ta tới nghĩa trang làm gì vậy?”

Mặc Ngự Thiên thở dài nhưng không trả lời, chỉ có ánh mắt lạnh lùng là vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi theo bóng lưng mảnh mai trong nghĩa trang phía xa.





Cô gái kia gọi là Cảnh Hi.

Sau khi hắn đi tới Bái Kinh mới biết được, cái tên “Hứa Tâm Nhu” mà cô để lại cho hắn lúc đó thật ra là tên giả.

Hứa Tâm Nhu ngồi bên cạnh này căn bản không phải là Yim mà hắn quen thuộc. Nếu không phải cô ta nói cô ta quen biết Cảnh Hi, có lẽ hắn đã sớm đạp cô ta xuống xe rồi.

Chuyện này phải lội ngược về sáu năm trước, lúc đó hắn dẫn dắt Hắc Vực chiến đấu với Zeus - thủ lĩnh tối cao của JS. Trận chiến này không chỉ khiến hắn mất đi đứa em trai, mà còn làm hắn mất đi một chân phải.

Ba năm trước, khi hắn ở trong Liên hiệp Hội người khuyết tật (EDPF) tại nước E thực hiện huấn luyện phục hồi chức năng, giáo viên huấn luyện phục hồi và tư vấn tâm lý cho hắn chính là Yim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 286 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status