Bảo bối giá trên trời

Chương 673: ANH THẬT LÀ XẤU XA



Khi Hứa Hi Ngôn tỉnh lại lần nữa thì đã là 10 giờ trưa.

Cô kéo lấy thân thể vô cùng nhức rời giường, nhìn các vết xanh tím đan xen trên cơ thể mà không khỏi hít một hơi khí lạnh. Trời ạ, trong nhà cô đang nuôi một con sư tử đấy hả?

Quần áo của cô được gấp gọn đặt ngay ngắn bên gối. Cô mặc quần áo rời giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Cốc nước trên bồn lưu ly đã được rót đầy, kem đánh răng và bàn chải cũng đã chuẩn bị sẵn.

Người đàn ông tỉ mỉ như vậy khiến cho cô cảm thấy chuyện tối qua chỉ là ảo giác.

Cô đi ra phòng ngoài, Hoắc Vân Thâm đã làm xong cơm trưa, vừa đúng lúc đặt thức ăn bày lên bàn. Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Hi Ngôn một chút, mỉm cười nói: “Vợ, em tỉnh rồi à, mau tới ăn cơm đi.”

“Đáng ghét, tối hôm qua anh thật là xấu xa.”

Hứa Hi Ngôn hờn dỗi mắng một câu, sau đó ngồi vào chỗ hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo từ người đàn ông trước mặt.

Hai người ăn bữa cơm trong không khí ấm áp. Hứa Hi Ngôn nhớ đến Anh Bảo, hỏi: “Con đâu?”

“Có Diệp Tầm chăm cho con bé, em yên tâm.”

" Ừ "

Hiện giờ hai vợ chồng họ đã quen với chuyện cứ có việc phát sinh là giao con cho Diệp Tầm. Có một người “cha” tỉ mỉ chăm sóc Anh Bảo như anh ta hai người bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng, không những thế còn có thể tiếp tục hưởng thụ thế giới riêng của hai người.

Tuy nhiên, người ở phòng 104 đối diện là Diệp Tầm lại không thể thong dong như vậy. Anh ta đang chăm sóc một tiểu ác ma.

Anh Bảo gọi Đường Phi Mặc tới, hai đứa nhỏ chơi đùa rất vui vẻ, nhảy tới nhảy lui trong phòng.

Xem ra lò xo của ghế sofa sắp phải đổi đến nơi.

Diệp Tầm đeo tạp dề đi từ trong bếp ra, hai tay bưng đồ ăn đã làm xong, đặt lên trên bàn.

Anh ta nhìn lướt qua gian phòng bừa bộn cùng với hai con ếch nhỏ đang nhảy nhót, còn cả Hoắc Tam Nghiên vô tư ngồi trước sofa xem ti vi cười như một đứa ngốc, không khỏi trừng mắt.

“Này, Hoắc Ba Mắt, em không trông hai đứa nhỏ sao?”

Trước đó Diệp Tầm vừa mới thu dọn gian phòng sạch sẽ, sau khi nấu cơm xong lại phát hiện phòng mình lại giống một bãi chiến trường.

“Đừng để ý, tụi nhỏ đang vui mà, cứ để tụi nó nhảy thôi! Cùng lắm đổi ghế sofa là được!”

Hoắc Tam Nghiên quay đầu nói một câu khiến Diệp Tầm thực sự muốn đánh chết cô.

“Ừ, nơi này không phải nhà em, đương nhiên em ngồi nói mà không đau lòng rồi.”





Diệp Tầm cắn ngược lại cô ấy một câu. Hiện giờ anh ta hoàn toàn bó tay rồi, không còn cách nào khác, đành phải coi như bản thân mình đang nuôi ba đứa trẻ.

Cái người này, bình thường đã chẳng giúp đỡ một tí nào, trái lại còn muốn anh ta đến hầu hạ.

Hoắc Tam Nghiên nghe giọng điệu của Diệp Tầm, ái chà chà, sao nghe lại khách sáo quá thế?

Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi sofa, nịnh nọt: “Ôi ngài Diệp, anh vất vả rồi, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, chuyện nấu cơm cứ giao cho em.”

“Em định làm cái gì? Cơm tôi nấu xong rồi, có thể ăn được rồi.”

Diệp Tầm chưa bao giờ nghĩ rằng Hoắc Tam Nghiên có thiên phú trong việc nấu nướng. Thiên phú của cô ấy chính là ăn, ăn mới phù hợp với loại người như cô ấy.





“Ha ha ha... Diệp công tử, anh quá chu đáo rồi. Tìm được anh làm chồng, quả thực đời trước em đã tích được rất nhiều phúc.”

Anh ta là phúc khí của cô, nhưng Diệp Tầm cảm thấy, gặp được Hoắc Tam Nghiên, đơn giản chính là do đời trước anh ta đã tạo nghiệt quá nhiều.

Hoắc Tam Nghiên nhìn mấy món ăn trưa đầy đủ sắc hương vị trên bàn, xoa xoa tay, hưng phấn kêu lên: “Các con, đừng nhảy nữa, mau tới rửa tay ăn cơm đi!”

Hai con ếch xanh nhỏ lập tức nhảy xuống khỏi sofa, vui vẻ chạy tới bàn ăn.

Lúc ăn cơm, Anh Bảo hỏi: “Thụ Diệp Đại Đại, cô Ba Mắt, khi nào papi với mommy mới đến đón Bảo Bảo?”

Diệp Tầm gắp cho cô bé một cái đùi gà, nói: “Chờ con ăn cơm xong, ngủ trưa một giấc là bọn họ sẽ đến đón con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 286 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status