Bảo bối giá trên trời

Chương 700: Yêu đến chết đi sống lại

Hoắc Vân Thâm nói như vậy rồi đứng dậy xoa đầu Anh Bảo nói: "Con gái ngoan từ từ ăn nhé, ba đi xem thử ai đến tìm mommy của con."

Anh vừa tới phòng khác thì đã thấy Hứa Hi Ngôn ôm một bó hoa loa kèn xinh đẹp thật to quay trở vào.

Anh có thể nhận ra người phụ nữ của mình nhận được hoa nên tâm trạng rất vui, khóe môi cong cong, đuôi mắt chân mày cũng hiện rõ lên ý cười. Lúc cô nhìn thấy Hoắc Vân Thâm thì ngại ngùng nói một câu: "Anh cũng thật là, mới sáng sớm đã đặt hoa cho người mang đến tặng em, hoa trong vườn nhà mình nở đã rất đẹp rồi mà,"

".” Chỉ một câu nói khiến mặt Hoắc Vân Thâm đen kịt.

Hôm nay không phải là ngày lễ gì nên anh sẽ không cho người mang hoa đến tặng cho vợ. Vậy thì bó hoa kia là do ai tặng?

Hoắc Vân Thâm không nói gì cả, trực tiếp ôm lấy bó hoa trong lòng Hứa Hi Ngôn, tìm trong bó hoa thì thấy một tấm thiệp nhỏ có ghi:

“Cô Yim thân mến, tối nay em có thời gian không? Tôi có thể được vinh dự mời em một bữa cơm không? Số điện thoại riêng của tôi là: xxxxxxx, chờ câu trả lời của em.”

Chỗ ký tên chỉ có một chữ - Mặc

Là Mặc Ngự Thiên!

Hoắc Vân Thâm không ngờ được hắn đã tìm ra chỗ ở của bọn họ, xem ra đối phương cũng có chút thủ đoạn.

"Chẳng lẽ không phải là hoa anh tặng em sao?”

Hứa Hi Ngôn thấy sắc mặt anh khác lạ nên rướn đầu xem tấm thiệp: "Trên đó viết gì vậy?"

Anh không cho cô nhìn nội dung bên trong mà thẳng tay vò tấm thiệp thành một cục rồi ôm bó hoa to ra khỏi nhà.

"Rầm" một cái, tiếng cửa đóng lại khiến người khác rùng cả mình, người đàn ông đi ra khỏi nhà chưa được một phút đã quay trở lại.

Hứa Hi Ngôn thấy anh đi về không thì hỏi: "Hoa của em đâu?"

"Anh vứt rồi."

"Sao anh lại vứt đi? Bó hoa to như vậy mà."

Hứa Hi Ngôn đã đoán được người tặng hoa là ai rồi, chắc chắn là người tên Mặc Ngự Thiên đó.

Cô không ngờ hắn sẽ đến đây tặng hoa, chỉ là cảm thấy bó hoa không có tội tình gì cả, vứt đi thật đáng tiếc!

"Em thích hoa thì sau này mỗi ngày anh đều sẽ tặng em." Đôi lông mày rậm đen của người đàn ông nhíu lại vào nhau, anh đi lách qua người cô rồi lại nói thêm một câu: "Từ nay về sau, ngoại trừ hoa của anh thì em không được nhận hoa của bất kỳ ai."

Đúng là càng ngày càng bá đạo rồi nha!

Nhìn bóng lưng toát ra đầy vị giấm chua của người đàn ông, Hứa Hi Ngôn chạy tới bên cạnh anh: "Này, anh làm sao vậy? Ghen rồi sao?"

Hoắc Vân Thâm lạnh lùng lườm cô một cái rồi trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô, nói một cách không vui vẻ: "Đúng, không sai, ghen rồi thì sao? Em nói thử xem, em quen với hắn sớm hơn anh hay là quen với anh sớm hơn hắn?"

Ôi trời...

Anh cũng muốn tranh giành vị trí tới trước hay sao?

Hứa Hi Ngôn nhịn cười, nhẹ nhàng dỗ dành anh: "Tất nhiên là quen anh trước rồi, anh ta không có gì có thể so sánh với anh được. Anh ta chỉ là khách hàng của em mà thôi, anh thì khác."

"Khác chỗ nào?"

Hoắc Vân Thâm nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt đen láy khóa lấy cô. Bây giờ lúc nào anh cũng cảm thấy rất không an toàn, vợ mình quá xinh đẹp, chỉ sợ những người đàn ông khác đều mơ tưởng đến cô ấy.

"Anh vừa dịu dàng vừa chu đáo, tài hoa hơn người, đẹp trai không ai sánh bằng, còn có tay nghề nấu ăn vô cùng xuất sắc nữa. Trên thế giới này em không tìm được Hoắc Vân Thâm thứ hai có thể khiến em yêu đến chết đi sống lại nữa."

Hứa Hi Ngôn khen người đàn ông của mình không một chút phô trương. Cô nhận ra đàn ông cũng rất cần phải dỗ dành. Nếu anh ghen rồi thì cô dỗ dành một chút là mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Những lời khen tặng này rất có tác dụng, sắc mặt của Hoắc Vân Thâm đã tốt hơn rất nhiều. Anh vừa ôm cô vừa hỏi: "Chỉ có tay nghề nấu ăn của anh là xuất sắc thôi sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 286 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status