Bảo bối giá trên trời

Chương 731: ĐƯỢC ANH BAO TRỌN

"Rất xin lỗi, tôi bị say máy bay, không đổi chỗ được.”
Bây giờ Hứa Tâm Nhu đã hiểu rõ lý do quý bà này muốn đổi chỗ. Mặc dù là được đổi từ khoang thương gia lên khoang hạng nhất, nhưng cô ta cũng không muốn qua chỗ đó để ngửi mùi hôi nách!
Quý bà nọ bị Hứa Tâm Nhu từ chối bèn quay sang hỏi Hứa Hi Ngôn: “Vậy cô gái này giúp tôi được không, đổi chỗ cho bà lão tôi một chút?”
Sau khi biết rõ mọi chuyện, Hứa Hi Ngôn cảm thông cho bà cụ có bệnh hen suyễn, không hề do dự mà đứng lên, đồng ý:
“Được, cháu đổi với bà.”
“Ôi ôi, thật sự cảm ơn cháu quá, cô gái nhỏ.”
Hứa Hi Ngôn nhường chỗ ngồi cho quý bà. Sau khi bà ta ngồi xuống, cô lại dựa theo số ghế của bà mà đi đến khoang hạng nhất.
Hứa Tâm Nhu nhìn theo bóng lưng của Hứa Hi Ngôn, khoanh tay thầm đắc ý. Ha ha, để nó sang bên khoang kia rồi bị cái mùi đó làm cho nghẹn chết đi!
Hứa Hi Ngôn đi vào bên trong khoang hạng nhất, đập vào mắt cô đầu tiên chính là những vệ sĩ đeo kính đen ngồi ở hàng cuối cùng. Cô đoán, trong khoang hạng nhất này chắc là người có thân phận.
Nơi này không có mùi hôi nách khó chịu như trong tưởng tượng mà chỉ có mùi hương ngồi, lập tức đi đến. Cô phát hiện trong khoang hạng nhất này, ngoài hàng cuối cùng bị những trống, chỉ thấy có hai hành khách khác.
Nói đúng ra là hai người, một lớn một nhỏ.
Bọn họ đều mặc trang phục màu đen bình thường, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang, không thấy rõ mặt mũi.
“Thật ngại quá, cho hỏi ở trong khoang này ngồi đâu cũng được hay sao?”
Hứa Hi Ngôn phát hiện, chỗ ngồi của quý bà kia đã bị một người đàn ông chiếm mất.
Cô nhìn xung quanh, trong khoang vẫn thì cô sẽ tìm đại một chỗ mà ngồi.
Đúng lúc này, hai người lớn nhỏ kia đồng thời tháo mũ và khẩu trang xuống, nhìn về phía cô.
Trước mặt cô bỗng xuất hiện khuôn mặt tuấn tú mà ngày đêm cô hằng mong nhớ, còn có một khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng yêu, Hứa Hi Ngôn giật mình: “Ơ! Sao hai người lại ở đây?”
Anh Bảo hưng phấn đá đá chân: “Hi, mommy, có phải kinh ngạc lắm không ạ?”
Suýt chút nữa là thành kinh sợ thì có!

Hứa Hi Ngôn nhớ Anh Bảo còn phải đi học, sao bây giờ lại ở đây?
“Kinh ngạc cái khỉ ấy! Em hỏi anh, anh mang con bé lên đây làm gì? Con bé không phải đi học sao?” Hứa Hi Ngôn hỏi HoẮc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm đàng hoàng giải thích: “Em vừa đi, con luôn nói nhớ em, đến phát bệnh nên...”
Hứa Hi Ngôn hiểu rõ Hoắc Vân Thâm, chắc chắn đây là kết quả của việc đó, anh sẽ lập tức đồng ý.
“Sao anh không nói là vì anh quá nhớ em, một giây cũng không muốn xa em? Còn lấy con gái nhỏ ra để lấy cớ làm gì?”
Ừm ừm ừm, đúng, đây chính là lý do.
Trong lòng Hoắc Vân Thâm thầm gật đầu lia lịa.
Hứa Hi Ngôn dạy dỗ đứa lớn xong, lại quay sang giáo huấn đứa nhỏ: “Còn con nữa, đúng là con quỷ nhỏ, cũng không biết khuyên nhủ ba Hoắc Vân Thâm và Anh Bảo liếc nhau lè lưỡi.
Lúc đầu, họ muốn tặng cho cô một niềm vui bất ngờ, kết quả hai người đều bị phê bình, hai cha con chỉ có thể ôm lấy nhau an ủi.
Phê bình thì phê bình, nhưng sau đó, Hứa Hi Ngôn vẫn ngồi xuống cạnh Hoắc Vân Thâm, hỏi: “Đừng nói với em, anh chính là người bao khoang hạng nhất đấy nhé.”
Hoắc Vân Thâm vô tội cười: “Anh và đỏ kia thì sao? Cũng do anh sắp xếp?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 286 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status