Bé cưng tinh quái

Chương 292



Chương 292

Tuy bà Cận đã yêu cầu nhưng Tiểu Bảo không chịu nghe theo lời bà mà vẫn gọi Giang Tiêu Tiêu là mẹ như trước kia.

Mới đầu bà Cận nghe được đều sẽ nhắc nhở nhưng Tiểu Bảo vẫn không nghe.

Dần dà, bà Cận cũng đành mặc kệ bé.

Coi như Tiểu Bảo nhận mẹ nuôi.

Bà Cận nghĩ vậy.

Thế nhưng Cận Tri Dực lầm tưởng bà đã chấp nhận Giang Tiêu Tiêu, anh ta còn rất vui vẻ nói với Cận Tri Thận: “Anh à, chiêu này của anh hay đấy.”

“Ừ?”

“Anh để chị dâu ở nhà mình, mẹ lại là người mạnh miệng mềm lòng, mẹ ở với chị dâu lâu rồi nhất định sẽ thay đổi thái độ.”

Cận Tri Thận nhướng mày: “Chú cảm thấy anh cố ý làm như thế à?”

“Chẳng lẽ không đúng à?”

“Không.” Cận Tri Thận nói với vẻ điềm nhiên: “Mục đích của anh rất đơn giản, đó là muốn có người chăm sóc Tiêu Tiêu, hơn nữa.”

Anh thoáng khựng lại: “Mẹ vẫn chưa chấp nhận Tiêu Tiêu.”

“Sao anh biết? Không phải là mẹ.”

Theo Cận Tri Dực, có thể ngầm đồng ý cho Tiểu Bảo gọi mẹ chắc chắn là đã chấp nhận rồi.

“Chú cũng biết rõ tính cách của Tiểu Bảo rồi mà, nó và anh đều có chính kiến của mình, sao có thể thay đổi dễ dàng được? Mẹ cũng hiểu điều ấy, nên đành từ bỏ thôi.”

“Là vậy à?” Cận Tri Dực thầm nghĩ liệu có phải anh mình nghĩ nhiều không.

Cận Tri Thận nheo mắt: “Muốn mẹ chấp nhận cô ấy, không dễ dàng vậy đâu.”

Anh không để bụng quá khứ của Tiêu Tiêu không có nghĩa là những thành viên khác trong nhà họ Cận không để bụng.

Nhất là việc này còn liên quan đến thế diện của nhà họ Cận, muốn bọn họ chấp nhận Giang Tiêu Tiêu đã khó lại càng khó hơn!

Cận Tri Dực suy nghĩ, rồi hỏi: “Anh, anh có muốn điều tra rõ chuyện năm xưa của chị dâu không?”

“Không cần.” Dù anh ta không nói rõ thì Cận Tri Thận cũng biết chuyện năm xưa anh ta nói là gì: “Chuyện đã qua cứ để nó qua đi, về sau đừng nhắc lại nữa.”

Cận Tri Dực bĩu môi xấu hổ.

“Bên phía cảnh sát có tin tức gì chưa?” Cận Tri Thận hỏi.

Trong đám người bắt cóc Tiểu Báo còn có một kẻ đang lẩn trốn, cũng là kẻ nổ súng bắn Tiêu Tiêu, phái bắt gã về quy án, để gã ở tù rục xương, bằng không khó tiêu được lửa giận trong lòng anh.

“Vẫn chưa có tin tức gì. Đối phương là một kẻ có năng lực phản trinh sát rất cao, nếu muốn bắt được gã sợ rằng phải tốn thêm chút thời gian nữa.”

Cận Tri Thận gật đầu: “Có tin tức thì báo cho anh biết.”

“Vâng.”

Kể từ sau khi rời khỏi nhà họ Cận với cơn phẫn nộ bừng bừng, bà Tô cũng không đến nhà họ Cận nữa.

Tô Uyển Ương nghe mẹ mình nói về ý định của bà Cận thì tức giận đến mức không nuốt trôi cơm.

Sau lần Giang Tiêu Tiêu bị thương ở trên núi, cô ta có thể cảm nhận được thái độ của bà Cận với mình đã thay đổi.

Không còn thân thiết như trước, trái lại có vẻ lạnh nhạt.

Nếu như bà không thay đổi thái độ thì làm sao lại tác hợp Cận Tri Thận với Lý Viện Viện?

Nhưng dù vậy bà vẫn nói với cô ta rằng cô ta là ứng cử viên làm con dâu mà bà vừa ý nhất.

Tô Uyển Ương cảm giác mình bị lừa dối, nhất thời lại càng thêm không cam lòng.

Vì vậy, cô ta và mẹ dứt khoát đến nhà họ Cận, mục đích của chuyến đi này là muốn nhìn xem con khốn Giang Tiêu Tiêu đó, thứ yếu mới là xác nhận lại thái độ của bà Cận.

Trước sự ghé thăm của bọn họ, bà Cận vừa không nhiệt tình vừa không lạnh nhạt, chính là kiểu thái độ vừa vặn, cũng tức là đối đãi với bọn họ như khách khứa bình thường.

Điều này làm cho Tô Uyển Ương hết sức khó chịu.

Trước kia cô ta đến nhà họ Cận, bà Cận luôn luôn nhiệt tình kéo tay cô ta tâm sự, rồi còn dặn người hầu chuẩn bị đồ ngọt mà cô ta thích ăn.

Nhưng giờ thì sao?

Ánh mắt u ám của Tô Uyển Ương nhìn chằm chằm vào hai tách trà trên bàn trà, cùng với đĩa bánh hoa quế đặt bên cạnh.

Đó là món bánh cô ta ghét nhất.

Nhưng bà Cận giống như đã quên rồi.

Điều này chứng tỏ bà không còn để tâm đến cô ta nữa.

Nghĩ đến đây, Tô Uyển Ương từ từ siết chặt bàn tay, sau đó ngẩng đầu, che giấu nét âm u trong mắt, và nở nụ cười tươi, hỏi: “Cô ơi, Giang Tiêu Tiêu đâu rồi ạ?”

Ánh mắt bà Cận lay động: “Con bé đang ở trên tầng, sao thế cháu?”

“Cháu nghe nói cô ấy bị thương, nên muốn đến thăm cô ấy.”

Tô Uyển Ương cười nói, thoạt nhìn không có vấn đề gì.

Nhưng bà Cận vẫn âm thầm đề cao cảnh giác: “Nó đang nghỉ ngơi, sợ rằng hôm nay cháu không gặp được nó rồi.”

“Vậy sao ạ? Xem ra cháu đến không đúng lúc rồi.” Tô Uyển Ương ra vẻ tiếc nuối.

“Ngày khác cháu hãng đến chơi.”

Bà Cận nói.

“Vâng ạ.

Bà Cận thấy cô ta không cố ép thì thâm thở phào nhẹ nhõm.

Bà đúng là sợ đối phương kiên quyết đòi gặp Giang Tiêu Tiêu, không chừng đến lúc đó lại làm âm lên mất.

Bây giờ bà sợ mẹ con Tô Uyển Ương thật rồi.

Hôm nay Tô Uyển Ương cố tình đến để gặp Giang Tiêu Tiêu, làm sao có thể bỏ qua như thế được.

Vì vậy cô ta nói: “Cô à, cháu rất nhớ các món mà đầu bếp nhà cô làm, tối nay cháu có thể ở lại không ạ?”

“Hả?” Bà Cận không kịp phản ứng.

Tô Uyển Ương cười xấu hổ: “Cô, không dối gạt cô, thật ra cháu rất muốn ăn đồ ăn mà đầu bếp nhà cô làm, thế nên mới mặt dày đưa ra yêu câu này, cô đừng cười cháu nhé.”

Đối phương đã nói đến thế rồi, nếu bà không đồng ý thì có vẻ hẹp hòi quá.

Bà Cận mỉm cười, nói: “Cháu muốn thì ở lại đi”

Làm sao bà có thể không nhận ra mục đích thật sự của Tô Uyển Ương khi muốn ở lại ăn tối chứ, đơn giản là muốn gặp Giang Tiêu Tiêu thôi.

Quả nhiên trước kia không nhìn rõ con người cô ta, không biết thì ra cô ta lại mưu mô như vậy.

Bà Tô ở bên cạnh cười nói: “Mộ Lan, vậy tối nay làm phiền nhà chị rồi.”

Bà Cận mỉm cười, nhưng nụ cười chẳng hề thật lòng: “Không đâu.”

Giang Tiêu Tiêu tỉnh lại trong tiếng chuông điện theo reo vang.

Mắt cô vẫn nhắm chặt, tay lân sờ bên cạnh, sờ được điện thoại thì nhấn nghe rồi đặt cạnh tai: “A lô.”

“Vẫn còn ngủ?”

Giọng nói trâm thấp đầy nam tính vang lên tai.

Cô ậm ờ “ừ” một tiếng không rõ ràng.

Cận Tri Thận không nhịn được mà mỉm cười, dịu dàng nói: “Đừng ngủ nữa, đến giờ ăn tối rồi.”

Không có tiếng đáp lại, hình như cô lại ngủ rồi.

Anh mỉm cười bất đắc dĩ, trên mặt tràn đầy vẻ cưng chiều.

“Anh phải tăng ca, tối nay không về ăn được. Em tự xuống dưới nhà, biết chưa?”

Giang Tiêu Tiêu vốn đang mơ mơ màng màng, vừa nghe anh nói không về thì lập tức bật dậy.

“Anh không về à?” Cô hỏi.

“Ừ, sao thế?”

“Em…” Cô muốn nói nếu anh không vê, một mình cô dùng bữa với ba mẹ anh thì không được tự nhiên, nhưng rồi cô nghĩ anh đã bận rộn lắm rồi mà còn phải lo cho mình thì mệt quá.

Thế nên lời đến bên miệng lại biến thành: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh mấy giờ vê?”

“Tâm mười giờ.”

Giang Tiêu Tiêu cúp máy, cô gãi đầu bực bội, ngửa đầu nhìn chòng chọc trần nhà, cô thật sự không muốn ăn một mình với ông bà Cận chút nào.

Tuy ông bà Cận đối xử với cô không tệ nhưng cô thật sự không quen nổi, cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng cô cũng có cách nào trốn tránh cả, chỉ có thể bất chấp mà đi xuống dưới.

Ai ngờ lại trông thấy Tô Uyển Ương ngôi trong phòng khách.

Cô sững ra, tâm mắt nhìn chằm chằm vào Tô Uyển Ương.

Đối phương mỉm cười điềm đạm, đứng dậy nói: “Cô Giang, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Tại sao cô ta lại ở đây?

Giang Tiêu Tiêu rất buồn bực.

Có lẽ nhìn thấu nghi ngờ của cô, bà Cận nói: “Tối nay Uyển Ương ở lại đây ăn cơm.”

Giang Tiêu Tiêu nhướng mày ngạc nhiên, không phải chứ? Nếu cô ăn tối cùng với Tô Uyển Ương, sợ rằng không tiêu hóa được mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status