Bé cưng tinh quái

Chương 291



Chương 291

Ông bà Cận đều rất lễ độ, liên tục bảo cô dùng bữa.

Hơn nữa có Cận Tri Dực kể đủ thứ chuyện hay ho, điều hòa bầu không khí, Giang Tiêu Tiêu ăn bữa cơm này trông thì nguy hiểm nhưng cũng coi như thuận lợi.

Cơm nước xong, Cận Tri Thận bị ông Cận gọi vào phòng làm việc, Cận Tri Dực dẫn Tiểu Bảo ra ngoài chơi.

Giang Tiêu Tiêu bị bỏ lại đang định đứng dậy trở về phòng thì bị bà Cận gọi lại.

“Cô Giang, cô lại đây ngồi một lát đã.”

Cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ.”

Bà Cận ngồi xuống ghế số pha trước, thấy cô vẫn đứng yên thì vẫy tay gọi: “Mau đến đây ngồi đi.”

Giang Tiêu Tiêu đi đến, ngồi xuống ghế số pha đơn đối diện chếch với bà Cận.

Bầu không khí rơi vào yên tĩnh.

Giang Tiêu Tiêu cúi đầu, hai bàn tay giao nhau đặt trên đùi, biểu lộ sự căng thẳng của cô.

Không biết qua bao lâu, bà Cận mới lên tiếng: “Cô Giang…”

Bà chưa nói hết thì Giang Tiêu Tiêu nói ngay: “Cô à, cô có thể gọi cháu là Tiêu Tiêu.” Bà Cận sững sờ, ngay sau đó cười khẽ, cũng không từ chối: “Được, vậy cô gọi cháu là Tiêu Tiêu nhé, bằng không cứ gọi cô Giang, nghe xa cách quá.”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười.

Bà Cận suy nghĩ giây lát, rồi nói tiếp: “Cháu là một cô gái tốt, cô rất thích cháu.”

Vừa nghe bà nói vậy, trong lòng Giang Tiêu Tiêu bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, sau đó bà Cận nói: “Chuyện trước kia của cháu, cô biết cả rồi.”

Biết cả rồi?

Giang Tiêu Tiêu bỗng trợn trừng mắt, bất giác nói: “Cô à, cháu…”

“Cháu không cần căng thẳng.” Bà Cận giơ tay ngăn cô nói: “Cô đã nói cháu là một cô gái tốt, nếu không phải vì bị buộc đến đường cùng thì cháu cũng sẽ không làm chuyện như vậy, đúng không?”

Bà Cận dịu dàng nhìn cô.

Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Vâng .”

Nếu năm đó Giang Chấn chịu lấy một chút tiền ra cứu mẹ cô thì cô cũng sẽ không đi mang thai hộ, cũng sẽ không bị ép phải xa cách đứa con của mình.

“Trước đó cô có nhắc đến việc muốn nhận cháu làm con gái nuôi, là thật lòng đấy. Không biết cháu có bằng lòng không?”

Giang Tiêu Tiêu thầm cười gượng, tại sao lại nói đến chuyện này chứ?

Nếu cô trả lời là không muốn thì bà Cận sẽ không vui.

Mà nếu trả lời là bằng lòng, vậy cô và Tri Thận sẽ thành ra gì đây?

Trong lúc cô đang cảm thấy khó xử, bà Cận bỗng cười: “Thật ra cô biết cháu không muốn, đúng không?”

“Cháu xin lỗi, cô.”

Bà Cận lắc đầu: “Cháu không cần xin lỗi. Thật ra cô và chú của cháu cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, nhưng mà cháu cũng biết tình hình nhà họ Cận rồi đấy, có biết bao nhiêu người dõi mắt muốn xem trò cười của nhà họ Cận. Nếu cháu và Tri Thận kết hôn, vậy thì… nhà họ Cận sẽ thành đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu cho người ta thật mất.”

Bà Cận nói liền một hơi, Giang Tiêu Tiêu nghe mà khó chịu trong lòng.

Đối với nhà họ Cận, cô quả thật không xứng với Cận Tri Thận.

Bởi vậy cô mới lựa chọn rời đi.

Nếu không phải vì Tiểu Bảo thì cô sẽ không quay trở lại, Cận Tri Thận sẽ cưới một người phụ nữ mà bà Cận thích.

Cứ như vậy, nhà họ Cận vẫn là nhà họ Cận mọi người kính nể.

Thấy cô không nói gì, bà Cận thở dài, nói: “Tiêu Tiêu, Tri Thận giống hệt ba nó, đều là người cố chấp, đã xác định chuyện gì là không thay đổi được. Vì vậy cô hy vọng cháu có thể hiểu nỗi khổ tâm của cô.”

Giang Tiêu Tiêu gắng nặn ra một nụ cười: “Cô, cháu biết rồi. Cháu biết mình nên làm như thế nào.”

Bà Cận mỉm cười hài lòng: “Cô tin cháu”

“Mẹ, hai người đang nói gì vậy?”

Cận Tri Dực dắt Tiểu Bảo đi vào, thấy bà Cận và Giang Tiêu Tiêu ngồi một mình trong phòng khách thì sợ hết hồn, mẹ anh ta không định gây khó dễ chị dâu đấy chứ?

Anh ta lập tức chạy lại, giả vờ hỏi một cách tùy ý.

“Không nói gì cả.” Bà Cận cười, đáp.

Cận Tri Dực nhìn mẹ mình rồi lại nhìn Giang Tiêu Tiêu, phát hiện hình như đúng là không nghiêm trọng như mình nghĩ, lập tức thở phào một hơi.

“Mẹ ơi.” Tiểu Bảo nhào vào lòng Giang Tiêu Tiêu.

Giang Tiêu Tiêu xoa đầu bé đầy trìu mến.

Bà Cận nhìn cô và Tiểu Bảo thân mật như thế thì cảm thấy khó chịu, Giang Tiêu Tiêu này vừa đến là bé không thèm để ý đến ông bà nội nữa.

Mở mồm ra là gọi mẹ, đúng là khiến người làm ông làm bà như bọn họ ghen tỵ quá.

“Tiểu Bảo đến đây nào.” Bà Cận gọi Tiểu Bảo.

Nhưng bé tựa vào lòng Giang Tiêu Tiêu không muốn đi.

Giang Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn bé, nhẹ giọng nói: “Qua chô bà nội đi còñ:”

Cô lên tiếng, Tiểu Bảo mới đi đến trước mặt bà Cận với vẻ không tình nguyện.

Bà Cận ôm bé vào trong lòng, cười lớn: “Tiểu Bảo, về sau cháu không thể gọi cô Giang là mẹ nữa đâu đấy.”

Bà nói xong, Cận Tri Dực nhướng mày, xem kìa, cái gì nên tới cũng phải tới.

Anh ta vô thức quay sang nhìn Giang Tiêu Tiêu, vẻ mặt cô vẫn hết sức bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì.

“Tại sao ạ?” Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn bà Cận.

“Bởi vì cô ấy và ba con không kết hôn, không phải vợ chồng, con không gọi là mẹ được.”

Tiểu Bảo cau mày: “Nhưng trong lòng con, mẹ chính là mẹ của cøn.

“Tiểu Bảo, con mà gọi như thế sẽ làm cô Giang buồn lắm. Cô ấy chưa kết hôn, tại sao lại có đứa con lớn như cháu được chứ?”

“Nhưng ba con cũng không kết hôn mà? Vậy mà bà vẫn có con lớn như con đấy thôi?”

Bà Cận bị chặn họng, nhất thời không nói nên lời.

“Ha ha ha… Cận Tri Dực phá lên cười: “Mẹ, không ngờ đến cả một đứa trẻ con mà mẹ cũng không cãi lại được.”

“Im miệng!” Bà Cận tức giận trừng anh ta, sau đó bà lại nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, ba con là nam, cô Giang là nữ, không giống nhau.”

Tiểu Bảo là một đứa trẻ hay tò mò, bé hồn nhiên hỏi: “Có gì không giống nhau ạ?”

“Thì là….

Bà Cận cũng không biết phải giải thích thế nào.

Lúc này Giang Tiêu Tiêu lên tiếng: “Tiểu Bảo, nghe lời bà nội nào, vê sau con không nên gọi là mẹ nữa.”

“Mẹ không thích sao ạ?” Tiểu Bảo quay đầu nhìn cô.

Làm sao cô không thích được cơ chứ?

Nhưng bà Cận đã nói thế ngay trước mặt cô rồi, chung quy cô không thể không nói gì đó.

Giang Tiêu Tiêu đành cười, nói: “Con nghe lời bà nội là được.”

“Con không muốn.” Tiểu Bảo không chịu.

Sau đó bé đẩy tay bà Cận ra, lao vào lòng cô, ngẩng đầu lên và nói một cách kiên quyết: “Con muốn gọi mẹ cơ, mẹ chính là mẹ của cơn.

“Tiểu Bảo!” Bà Cận quở trách với vẻ không vui.

Thăng bé này lúc nào cũng không chịu nghe lời.

“Cháu không muốn là không muốn.” Tiểu Bảo quay ngoắt đầu đi, không muốn để ý đến bà Cận.

Khi thấy tình hình bắt đầu không ổn, Cận Tri Dực lo lắng mẹ mình sẽ giận cá chém thớt sang Giang Tiêu Tiêu, bèn nói vội: “Mẹ, Tiểu Bảo gọi quen miệng rồi, tạm thời không sửa được đâu, dù sao cũng phải cho thăng bé một chút thời gian thích ứng đã.”

“Quen miệng? Không sửa được?”

Bà Cận cau mày: “Mới gọi được bao lâu hả?”

“Cô, cô yên tâm ạ, cháu sẽ bảo Tiểu Bảo sửa.” Giang Tiêu Tiêu nói.

Cô thật sự không muốn bà Cận lại khó chịu vì mình nữa.

^ HH “Tiêu Tiêu, vẫn là cháu hiểu cô.

Bà Cận cười với cô.

Giang Tiêu Tiêu nhếch môi cười, thật ra trong lòng cô đã rối lắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status