Bé cưng tinh quái

Chương 308



Chương 308 Chúng ta đi đăng ký kết hôn

Hơi thở của anh bao quanh Giang Tiêu Tiêu khiến cô cảm thấy yên tâm, từ từ bình tính lại.

“Tri Thận.”

“Anh đây.

“Em không nên bỏ ngoài tai lời nói anh.

Nghe cô nói vậy, Cận Tri Thận buông cô ra rồi cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm như dòng nước xoáy khiến người ta chìm sâu vào trong đó.

Giang Tiêu Tiêu cắn môi nói tiếp: “Hôm ấy em không nên tỏ thái độ với anh. Anh nói đúng, Giang Tình Tình mất con chẳng liên quan gì đến em cả, em không nên thông cảm với cô ta, cũng không cần cảm thấy áy náy.’ Cũng tại cô mềm lòng nên hôm qua mới xảy ra chuyện.

“Em quá lương thiện nên mới tạo cơ hội cho Giang Tình Tình hại em.”

Cận Tri Thận nhìn băng gạc quấn trên đầu cô, ánh mắt chất chứa sự đau lòng: “Tiêu Tiêu, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, anh mong rằng em luôn đặt sự an toàn của mình lên đầu, được không?”

Lần trước vì chuyện của Tiểu Bảo mà cô đã bị thương một lần, bây giờ lại bị thương lần nữa, anh thật sự không muốn cô lại phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa cả.

Giang Tiêu Tiêu biết mình hại anh lo lắng nên rất áy náy. Cô nhấch môi cười, gật đầu thật mạnh xem như đồng ý với anh.

Lúc này Cận Tri Thận mới nở nụ cười, đầu ngón tay khẽ vuốt ve mặt cô. Anh dịu dàng bảo: “Em nằm xuống ngủ tiếp đi, lát nữa là có cháo rồi.”

“Vâng.

Giang Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nằm lại giường, đôi mắt to chớp chớp. Thật ra cô không buồn ngủ tí nào, mặc dù đầu óc choáng váng nhưng không khó chịu lắm, cô vẫn chịu được.

Cận Tri Thận thấy cô không ngủ mà mở to mắt nhìn mình, trông rất đáng yêu.

Khóe môi anh bất giác cong lên: “Sao em không ngủ?”

“Em không ngủ được.’ Giang Tiêu Tiêu nghĩ một lát rồi hỏi: “Tiểu Bảo đâu anh?”

“Ở chỗ ba mẹ anh.”

“Anh có nói cho con biết em đang ở đâu không? Cẩn thận con lại tưởng em biến mất.”

Vì chuyện lân trước cô biến mất một thời gian dài nên hiện giờ Tiểu Bảo rất thiếu cảm giác an toàn, sợ cô lại bỏ đi lần nữa.

Cận Tri Thận nhướng mày: “Em vẫn nhớ chuyện này à?”

“Đương nhiên là em nhớ mà.”

Giang Tiêu Tiêu chột dạ nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em tưởng anh không để ý cơ.”

Cận Tri Thận nghe thấy lời cô nói, chỉ biết cười bất đắc dĩ: “Tiêu Tiêu, sao anh không để ý cho được? Anh không nói ra chỉ vì không muốn em áy náy với anh và Tiểu Bảo thôi.”

“Vậy anh có trách em không?”

Giang Tiêu Tiêu dời mắt nhìn anh chăm chú.

Cận Tri Thận cười khẽ: ‘Không trách, anh chỉ đau lòng thôi, thương em phải chịu khổ nhiều năm như vậy.”

“Em không sao.’ Giang Tiêu Tiêu cười an ủi anh: “mọi truyện đã qua rồi, thật sự không sao cả. Anh không cần xót xa cho em đâu.”

“Đồ ngốc.” Cận Tri Thận bị cô chọc cười: “Làm sao anh không xót em cho được? Em là vợ tương lai của anh, anh thương em là chuyện hiển nhiên.”

Giang Tiêu Tiêu rất cảm động, hai mắt bất giác đỏ lên, rưng rưng nước mắt. Cô khit mũi hỏi: “Vậy anh có để bụng không?”

Dù cô không nói rõ nhưng anh cũng biết cô hỏi chuyện gì: “Không để bụng.’ Anh cầm tay cô đặt lên đó một nụ hôn rồi dịu dàng nói: “Anh không để bụng chút nào: Người anh yêu là em, quá khứ của em ra sao không quan trọng.”

Giọt nước mắt nóng hổi không kìm được mà tràn mi.

Giang Tiêu Tiêu cắn môi, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, trái tim cảm động.

“Đừng khóc.’ Cận Tri Thận dịu dàng lau nước mắt giúp cô, sau đó anh tiếp tục lên tiếng: “Khi nào em xuất viện chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn.”

Anh bất thình lình nói vậy khiến Giang Tiêu Tiêu ngu người luôn.

Đăng ký kết hôn ư?

“Sao hả? Em không muốn?” Thấy cô ngạc nhiên như vậy, Cận Tri Thận mỉm cười.hỏi: Giang Tiêu Tiêu hoàn hồn, vội lắc đầu như trống bỏi: “Không phải, không phải em không muốn. Chỉ là… phía ba mẹ anh?”

“Ba mẹ sẽ đồng ý.”

Thật ra ba anh đã chấp nhận quan hệ giữa hai người từ lâu rồi, còn mẹ anh thì vẫn hơi phản đối.

Nhưng sau chuyện lần này, có lẽ bà sẽ đồng ý thôi.

Trước giờ mẹ anh không phải người lòng dạ sắt đá, lân này Giang Tiêu Tiêu mất con, chắc chắn bà sẽ yêu thương cô nhiều hơn.

“Có thật không anh?” Giang Tiêu Tiêu không dám tin.

“Thật.” Cận Tri Thận xoa nắm lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Em ngủ một giấc đi, lát nữa có cháo anh sẽ gọi em dậy.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Vâng ạ.’ Lân này cô ngoan ngoãn mắt mắt lại.

Cận Tri Thận đắp kín chăn giúp cô rồi ngồi xuống cạnh giường.

“Mẹ nói gì cơ? Con ả kia tỉnh rồi?”

Giang Tình Tình mở to mắt nhìn mẹ với ánh mắt khó tin.

Thẩm Thục Lan gật đầu: “Đúng vậy. Mẹ nhìn thấy bác sĩ đi vào, sau đó hỏi y tá mới biết thì ra nó đã tỉnh lại.”

“Sao lại nhanh thế?” Giang Tình Tình hoảng hốt, lo lắng cắn ngón tay: ‘Nhỡ đâu cô ta nói con gọi cô ta đến bệnh viện thì con xong đời.”

Thấy con gái hoảng loạn không biết phải làm sao, Thẩm Thục Lan vội vàng an ủi: “Tình Tình, con đừng hoảng. Con thấy đó, người nhà họ Cận chưa tới tìm con chứng tỏ con khốn kia vẫn chưa hOI.

“Giờ chưa nói nhưng sau này sẽ nói.” Giang Tình Tình quay đầu nhìn mẹ, sợ hãi hỏi: “Mẹ ơi con phải làm gì đây? Nếu nhà họ Cận biết con hại cô ta thì chắc chắn sẽ không tha cho con đâu.”

“Con đừng hoảng.”

Thật ra Thẩm Thục Lan cũng hoảng lắm, nhưng bà ta chỉ có thể giả vờ bình tĩnh để vỗ về con gái.

Bà ta ngẫm nghĩ rồi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, bèn túm lấy tay Giang Tình Tình: “Tình Tình, cùng lắm thì con đổ hết lên đầu Tô Uyển Ương để cô ta gánh chịu tất cả.”

Giang Tình Tình cứng họng: ‘Mẹ ơi, làm vậy sao được? Bây giờ con và cô ta cùng hội cùng thuyền, nếu cô ta chết thì con cũng xong, mẹ có hiểu không?”

“Vậy phải làm sao đây?”

Giang Tình Tình ép mình phải bình tĩnh lại. Sau một hồi suy nghĩ, hai mắt cô ta chợt sáng ngời: “Con biết nên làm gì rồi.”

“Con thấy nên làm gì?” Thẩm Thục Lan hỏi.

“Mẹ đừng hỏi, đến lúc đó mẹ chỉ cần giả vờ không biết gì cả, dù họ hỏi gì cũng bảo không biết, mẹ hiểu chưa?”

“Tất nhiên.”

Cho dù con gái không dặn dò thì bà ta cũng biết mình phải làm thế nào.

Giang Tình Tình gật đầu: “Vậy thì tốt.

Cô ta thở phào: “Mẹ ơi mẹ cứ yên tâm, con không sao đâu.”

Thẩm Thục Lan thấy cô ta tự tin như thế, không khỏi nhíu mày: “Rốt cuộc con định làm gì?”

“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa. Đến lúc đó mẹ sẽ biết.”

Thẩm Thục Lan vẫn hơi lo lắng: “Khi ấy con không nên hợp tác với Tô Uyển Ương. Giờ thì hay rồi, chẳng may bản thân bị liên lụy thì phải làm sao bây giờ?”

Giang Tình Tình không hoảng nữa mà đổi lại là Thẩm Thục Lan cuống lên.

“Mẹ, không sao đâu, sẽ không sao đâu.’ Giang Tình Tình an ủi.

“Sao thế?”

Giang Chấn vào phòng đúng lúc nghe thấy lời của Giang Tình Tình nên ân cần hỏi han.

Giang Tình Tình và Thẩm Thục Lan liếc nhìn nhau, sau đó đồng thanh trả lời: “Không có gì.”

Giang Chấn ngạc nhiên nhìn hai mẹ con: “Sao hai mẹ con lại đồng thanh trả lời? Có chuyện gì giấu tôi đúng không?”

“Ba, sao ba lại thế?” Giang Tình Tình bước tới ôm lấy cánh tay ông ta, nũng nịu nói: “Con làm gì có chuyện giấu ba.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status