Bé cưng tinh quái

Chương 309



Chương 309 Không ai dám bắt nạt em

“Chẳng lẽ ba không tin con sao?”

Giang Tình Tình giả vờ không vui, trừng mắt nhìn Giang Chấn.

Ông ta vội vàng dỗ dành: “Sao ba lại không tin con chứ? Ba chỉ lo cho hai mẹ con thôi. ‘ “Sao ông lại tới giờ này?” Thẩm Thục Lan hỏi.

Giờ chưa tới lúc tan làm nên bà ta mới hỏi vậy.

“Nghe nói Tiêu Tiêu bị thương đang năm viện, tôi làm ba, theo lý thì phải đi thăm nó.”

Giang Chấn nói vậy thôi chứ thật ra ông ta sợ nếu mình không quan tâm Giang Tiêu Tiêu thì nhà họ Cận lại làm khó mình.

“Ông muốn đi thăm con khốn kia ư?”

Thẩm Thục Lan kích động: “Tôi không cho ông đi thăm cô taI”

Vừa nghe thấy hai chữ “con khốn”, Giang chấn lập tức sâm mặt mắng: “Nó cũng là con gái của tôi, tốt nhất là bà nên tém lại đi.”

Không ngờ ông ta lại vì con khốn kia mà trách mắng bà tai Thẩm Thục Lan lập tức cơn tam bành, đang định cãi lại thì Giang Tình Tình vội kéo bà ta, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Được rồi mẹ, chị bị thương mà, không chỉ ba mà cả mẹ con mình cũng nên đi thăm chị ấy đúng không?”

“Tình Tình, con…” Thẩm Thục Lan kinh ngạc nhìn cô ta, không dám tin con gái mình sẽ nói vậy.

Giang Tình Tình vừa nháy mắt với bà ta vừa nói: “Mẹ ơi, dù sao chị cũng là người nhà họ Giang, bao năm qua mẹ coi chị như con ruột, không thể vì chị làm sai chút chuyện mà giận chị chứ?”

Thẩm Thục Lan bắt được ánh mắt của con gái, tức thì hiểu ý cô ta.

Bà ta hừ lạnh: ‘Mẹ xem nó là con ruột nhưng nó thì sao, nó coi chúng ta là kẻ thù.”

“Được rồi mẹ ơi, đừng nói nữa.”

Giang Tình Tình lôi kéo bà ta, sau đó quay sang nói với Giang Chấn: “Ba, ba đừng đi thăm chị một mình, để mẹ con đi cùng ba nhé!”

Nghe cô ta nói vậy, Giang Chấn nhìn Thẩm Thục Lan, vẻ mặt vẫn cau có: “Vậy bà ấy phải tình nguyện mới được.”

“Mẹ An Giang Tình Tình lại nháy mắt ra hiệu với Thẩm Thục Lan.

Mẹ, mẹ phải đi. Mẹ phải đi nghe ngóng tình hình bên Giang Tiêu Tiêu thì chúng ta mới tính được bước tiếp theo.

Thẩm Thục Lan hiểu ý, khẽ gật đầu ra hiệu mình đã biết, sau đó nhìn Giang Chấn, miễn cưỡng nói: “Tôi đi cùng ông kẻo lại có người nói mẹ kế tôi đây vô lương tâm.”

Lúc này sắc mặt Giang Chấn mới dịu lại nhưng vẫn còn tức giận: “Bà đã mấy chục tuổi rồi còn không hiểu chuyện bằng Tình Niình;- Giang Tình Tình cười nhẹ nhàng, thoạt nhìn đúng là rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Đương nhiên, nếu cô ta không làm mấy chuyện ghê tởm kia.

Sau đó, Giang Chấn dẫn theo Thẩm Thục Lan đi thăm Giang Tiêu Tiêu.

Bọn họ đến thăm-song Giang Tiêu Tiêu cũng chẳng hòa nhã gì, chỉ liếc qua bọn họ rồi quay đi không muốn nhìn nữa.

Thái độ của cô khiến cả Giang Chấn và Thẩm Thục Lan đều rất bất mãn, nhưng vì e dè Cận Tri Thận nên không dám nói gì, chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Tiêu Tiêu, con có sao không?”

Tuy bất mãn nhưng ông ta vẫn phải giả vờ ngoài mặt.

Giang Chấn đi tới quan tâm hỏi han.

Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới quay sang hờ hững nhìn ông ta, nhếch môi cười mỉa mai: “Ông cũng biết đến thăm tôi cơ à?”

“Mày!” Suýt thì Giang Chấn nổi điên nhưng lập tức nhớ ra Cận Tri Thận đang ở đây, cho nên ông ta hắng giọng để che giấu cơn giận của mình, cố gắng tỏ ra quan tâm như một người cha hiền từ: “Con là con gái của ba, đương nhiên ba phải tới thăm con rồi.”

Giang Tiêu Tiêu liếc nhìn ông ta, chỉ cảm thấy ông ta giả vờ giả vịt khiến cô ghê tởm.

Chẳng qua cô vẫn đáp: ‘Ông yên tâm, tôi không sao. Dù gì có người vẫn chưa gặp báo ứng thì làm sao tôi có chuyện được.

Cô vừa nói vừa liếc xéo Thẩm Thục Lan.

Bà ta nhảy dựng lên chất vấn: “Giang Tiêu Tiêu, ánh mắt cô có ý gì? Y nói tôi sẽ gặp báo ứng sao?”

Giang Tiêu Tiêu chẳng thèm nhìn bà ta, chỉ hờ hững nói: “Bà tự nhận, tôi cũng bó tay.’ “Cô…

Thẩm Thục Lan đang định mắng tiếp thì Giang Chấn lập tức quát lên: “Im ngay! Chủ tịch Cận đang ở đây, bà chú ý một chút đi!”

Thẩm Thục Lan đành phải nén giận nhưng vẫn không cam lòng, cho nên bà ta cạnh khóc: “Tiêu Tiêu, cô may mắn thật đấy, còn ít tháng nên không ảnh hưởng tới sức khỏe. Không giống Tình Tình, thai lớn rồi mới sảy, tổn thương cơ thể lắm. Không biết bao giờ con bé mới khỏe lại.”

Bà ta cứ tưởng Giang Tiêu Tiêu đã biết chuyện mình sảy thai nên cố tình xát muối vào vết thương của cô.

Nào ngờ Giang Tiêu Tiêu chưa biết chuyện này, bởi vì Cận Tri Thận dặn tất cả mọi người giấu cô, không muốn cô phải chịu nỗi đau mất con.

Vì vậy, Giang Tiêu Tiêu tỏ vẻ khó hiểu: “Bà đang nói gì thế? Sao tôi chẳng hiểu gì cả?”

Thẩm Thục Lan sững sờ: “Cô không biết sao? Cô…”

“Cô ấy không biết.” Cận Tri Thận đột ngột lên tiếng ngắt lời bà ta.

Anh đi tới ngăn cản tâm mắt của Giang Tiêu Tiêu, lạnh lùng hỏi: “Các người thăm bệnh xong chưa? Xong rồi thì mời về cho.”

“Không, tôi phải nói xong đã.”

Thẩm Thục Lan không tinh ý nên hơi gấp gáp, bà ta không ngờ cô không biết chuyện mình mất con.

Vậy sao được?

Bà ta nhất định phải bắt Giang Tiêu Tiêu nếm thử nỗi đau của Tình Tình.

“Bà Giang!” Cận Tri Thận quát to, mắt nheo lại đây nguy hiểm: “Mời các người rời khỏi đây.”

Dưới ánh mắt áp lực của anh, Thẩm Thục Lan đành nuốt lại những lời muốn nói, ngượng ngập bảo: “Vậy hôm khác tôi lại tới thăm cô.”

“Chủ tịch Cận, phiên cậu chăm sóc Tiêu Tiêu.” Giang Chấn rất khiêm nhường.

Cận Tri Thận nhếch môi cười mỉa mai: “Tiêu Tiêu là vợ tôi, tôi chăm sóc cô ấy là chuyện hiển nhiên.”

Giang Chấn lúng túng, chỉ đành cười xòa: “Chủ tịch Cận nói phải.”

Sau đó, ông ta quay sang nói với Giang Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu à, hôm khác ba lại tới thăm con.”

“Không cân tới nữa.” Cô từ chối thẳng thừng.

“Con nhóc này!” Giang Chấn hơi cáu.

Giang Tiêu Tiêu quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.

Giang Chấn và Thẩm Thục Lan hết cách, đành phải rời đi.

Sau khi bọn họ đi rồi, Giang Tiêu Tiêu mới quay đầu, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Cận Tri Thận: “Có phải anh giấu em chuyện gì không?”

Thật ra cô loáng thoáng phát hiện điều gì đó qua lời nói của Thẩm Thục Lan nhưng cô không dám nghĩ sâu xa hơn. Bây giờ cô chỉ tin lời anh.

“Không có chuyện gì đâu, em đừng nghe bọn họ nói vớ vẩn.”

Cận Tri Thận cảm thấy cần phải chuyển viện cho cô, nếu không một ngày nào đó người nhà họ Giang sẽ nói cho cô biết sự thật.

“Thật không?” Giang Tiêu Tiêu không tin.

Cận Tri Thận bật cười: Đương nhiên là thật, lẽ nào anh lại lừa em?”

Anh đã nói vậy, Giang Tiêu Tiêu cũng bật cười theo: “Được rồi, em tin anh.”

Sau đó cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bùi ngùi nói: “Ba em giả dối thật đấy, nếu không có anh thì đời nào bọn họ đến thăm em?”

Cô không chú ý thấy cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt Cận Tri Thận, chỉ nghe thấy anh trâm giọng nói: ‘Đừng để ý tới bọn họ.

Sau này em là người nhà họ Cận, không ai dám bắt nạt em.”

“Ai ui anh Cận, chúng ta còn chưa kết hôn, em vẫn chưa phải là vợ anh đâu nhé.” Giang Tiêu Tiêu quay lại, dí dỏm nhướn mày với anh.

Cận Tri Thận phì cười: “Sắp rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status