Bé cưng tinh quái

Chương 325



Chương 325 Cô ta sẽ nhận tội

Tô Uyển Ương từ chối không nhận tội.

“Đã đến nước này rồi mà tại sao cô ta vẫn không chịu nhận tội?”

Giang Tiêu Tiêu không thể hiểu được rốt cuộc Tô Uyển Ương đang nghĩ gì.

Hiện tại Lý Minh đã khai ra hết, cảnh sát cũng xác nhận đúng là cô ta sai khiến, nhưng cô ta vẫn kiên quyết không nhận tội.

“Cái này chị hỏi anh em ấy” Cận Tri Dực vừa đút nho vào trong miệng vừa nhìn Cận Tri Thận đang đứng cạnh cửa sổ.

“Thế là sao?” Giang Tiêu Tiêu không hiểu.

Cận Tri Dực nuốt quả nho trong miệng xuống rồi mới thong thả nói: “Chỉ cần Tô thị không khôi phục như bình thường, Tô Uyển Ương sẽ không nhận tội.”

Thì ra là như vậy.

Giang Tiêu Tiêu suy nghĩ một lát, sau đó hỏi: “Tri Thận, vậy anh định làm gì?”

Nghe cô hỏi, Cận Tri Thận quay đầu lại, khuôn mặt điển trai không máy may dao động, anh trả lời một cách bình tĩnh: “Cô ta sẽ nhận tội”

Cô ta sẽ nhận tội ư?

Anh ấy chắc chắn vậy sao?

Hay là anh ấy định tha cho Tô thị?

Trong lòng Giang Tiêu Tiêu có rất nhiều nghi vấn, muốn hỏi cho rõ nhưng chưa kịp hỏi thì anh đã hỏi lại cô: “Em muốn xuất viện không?”

Đề tài thay đổi quá nhanh, Giang Tiêu Tiêu đứng hình vài giây mới phản ứng lại được, cô kích động hỏi: “Em có thể xuất viện à?”

“Ừ”

“Vậy thì tốt quá! Em muốn xuất viện, bằng không cứ ở lại đây nữa em sẽ mọc nấm lên mất”

Vừa nghĩ đến việc có thể xuất viện, Giang Tiêu Tiêu cười tít mắt.

“Chị dâu có thể xuất viện rồi, thế còn em thì sao?” Cận Tri Dực tủi thân, anh ta không muốn ở lại bệnh viện một mình, nhàm chán lắm.

“Chú vẫn phải ở lại một thời gian nữa”

“Không muốn đâu!” Cận Tri Dực kêu rên: “Em cũng muốn xuất viện, không muốn ở đây nữa đâu”

“Thật ư?” Giang Tiêu Tiêu nhìn anh ta với ánh mắt nghỉ ngờ: “Anh nỡ bỏ lại cô y tá ở đây mà về à? Chẳng phải ngày nào anh cũng trò chuyện với người ta rất vui vẻ hay sao?”

Cận Tri Dực bĩu môi, xấu hổ nói: “Đó là trò tiêu khiển thôi”

“Trò tiêu khiển? Tôi thấy ngược lại ấy chứ, có lẽ ngày anh xuất viện có thể sẽ mang về cho cô một người con dâu rôi” Giang Tiêu Tiêu cười nhạo anh ta.

Con dâu?

Vừa có điều gì đó chợt hiện lên trong mắt Cận Tri Dực, anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người tôi thích đã thành vợ người khác rồi, tôi không thèm ai ở đây”

“Anh nói cái gì?” Giang Tiêu Tiêu nghe không rõ.

“Không có gì”

Cận Tri Dực quay đầu nhìn anh mình: “Anh, anh dẫn chị dâu đi thu xếp hành lý đi, Một mình em ở đây cũng được rồi”

“Chú chắc mình ở một mình được chứ?”

Cận Tri Thận nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ..

“Em có thể gọi y tá giúp đỡ”

“Vậy có việc gì thì gọi điện cho anh”

Cận Tri Thận dẫn Giang Tiêu Tiêu đi, trong phòng bệnh bỗng chốc chỉ còn lại một mình Cận Tri Dực, tức khắc trở nên vô cùng yên tĩnh.

Anh ta nhìn xung quanh, trên mặt toát ra vẻ cô đơn, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười tự giễu.

“Anh Cận”

Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên ngoài cửa.

Cận Tri Dực quay đầu sang, là y tá không thạo cảm ống kim tiêm lần trước.

Gọi là… gọi là gì nhỉ?

Anh ta cố gắng nhớ lại tên của đối phương, lúc cô ây đi đến bên giường cũng vừa hay nhớ ra: “Cô là Tống Thanh Uyển”

Thấy anh ta vẫn còn nhớ mình, Tống Thanh Uyển lập tức nở nụ cười rạng rỡ, dường như khá ngạc nhiên vì được để ý: “Thì ra anh vẫn còn nhớ tôi”

“Trí nhớ của tôi tốt mà” Cận Tri Thận tự khen mình một câu, rồi hỏi: “Cô lại tiêm cho tôi đấy à?”

Sau đó anh ta giả bộ sợ hãi: “Tôi có thể đổi người khác không?”

“Anh Cận!” Mặt Tống Thanh Uyển đỏ bừng vì xấu hổ: “Anh có thể đừng nhắc đến chuyện đó không?”

Cô ấy có một khuôn mặt non choẹt, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, bây giờ đỏ mặt trông giống như một quả táo đỏ chín mọng, ngọt ngào.

Cảm giác giống như có thứ gì đó lướt nhẹ qua trái tim.

Nhưng Cận Tri Dực không để ý đến nó, anh †a cười to, nói: “Được, tôi không nhắc đến nữa. Vậy cô đến làm gì?”

“Đến thăm anh” Tống Thanh Uyển nhìn chân của anh ta, rồi hỏi thăm: “Mấy ngày nay anh có khỏe không?”

*Ờ… ngoại trừ thấy hơi ngứa, còn lại đều khá ổn”

“Ngứa cũng phải nhịn”

Khóe miệng Cận Tri Dực giật nhẹ một cái: “Cô đang nói nhảm đấy à?”

Tống Thanh Uyển chớp chớp mắt, đôi mắt †o tròn trong veo nhìn chằm chằm vào anh: “Tôi nói đúng mà, phải nhịn chứ”

Cận Tri Dực hít sâu một hơi, sau đó cong khóe môi: “Cảm ơn cô đã đến thăm tôi, tôi rất vui”

“Anh vui là tốt rồi, sau này tôi sẽ đến thăm anh nhiều hơn”

Cận Tri Dực: “..”

Tại sao nói chuyện với cô nàng này lại có cảm giác ông nói gà bà nói vịt thế nhỉ?

Giang Tiêu Tiêu cho rằng sau khi xuất viện sẽ về nhà của Cận Tri Thận, nào ngờ anh lại đưa cô đến nhà họ Cận.

“Sao anh lại đưa em về đây?” Giang Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày nhìn biệt thự ngoài cửa SỔ xe.

“Em cần có người chăm sóc” Cận Tri Thận quay đầu sang nhìn xoáy vào cô.

“Chỗ anh cũng có người chăm sóc em mà, không cần làm phiền cô đâu”

Ý là cô không muốn đến đây.

Hy vọng anh có thể hiểu ý cô.

Cận Tri Thận im lặng, lát sau anh mới nói: “Tiêu Tiêu”

“Vâng”

“Ba mẹ anh không phải thứ gì đó ghê gớm, em không cần phải sợ họ”

“Em biết, nhưng mà…”

Chỉ là cô không quen, không được tự nhiên.

Cận Tri Thận đoán được suy nghĩ của cô, khẽ mỉm cười: “Chúng ta sẽ kết hôn, về sau sẽ thường xuyên về đây ở, thế nên em phải tập làm quen”

Nếu còn nói thêm gì nữa thì có vẻ làm kiêu quá.

Vì vậy cô gật đầu, nói: “Em hiểu, em sẽ cố gắng thích ứng và làm quen”

Cận Tri Thận nhướng mày: “Không miễn cưỡng?”

“Không miễn cưỡng” Cô nhún vai: “Ai bảo em chọn anh chứ?”

Cận Tri Thận bật cười: “Sao giọng em nghe tủi thân thế?”

“Cũng hơi hơi, thế nên anh phải đối xử tốt với em, biết chưa hả?” Giang Tiêu Tiêu hung dữ trừng mắt với anh.

“Anh không tốt với em thì tốt với ai nữa?”

Cận Tri Thận xoa đầu cô đầy trìu mến.

Giang Tiêu Tiêu hếch cằm lên đầy kiêu ngạo: “Thế còn được”

Lại một nữa đến nhà họ Cận, Giang Tiêu Tiêu không còn gượng gượng như lần trước, quản gia và người hầu cũng đều quen thuộc với cô, thế nên vừa trông thấy cô bọn họ đều chào hỏi rất niềm nở.

Bà Cận cũng rất nhiệt tình, bà nhìn thấy cô là kéo tay cô vào phòng khách ngồi ngay, sau đó bảo quản gia đưa hành lý lên phòng Cận Tri Thận.

Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu trợn tròn hai mắt đầy ngạc nhiên, vội vàng gọi quản gia đang định xách hành lý lên tầng lại, rồi quay sang nói với bà Cận: “Cô à, để cháu ở căn phòng lần trước đi ạ”

“Thế sao được?” Bà Cận nhìn cô, ra vẻ tức giận: “Sớm muộn gì cháu và Tri Thận cũng sẽ kết hôn, ở chung một phòng thì có sao?”

Tuy việc nên xảy ra giữa cô và Cận Tri Thận cũng đã xảy ra rồi, nhưng công khải ở cùng một phòng như thế, có vẻ… không được hay lắm.

Cô không muốn để cho bà Cận cảm thấy mình quá tùy tiện, vì thế cô từ chối một cách uyển chuyển: “Cô à, hiện giờ cháu phải ngủ nghỉ ớm, mà Tri Thận lại về khá muộn, nên là tách ra ngủ vẫn hơn ạ”

“Cũng đúng, bây giờ sức khỏe của cháu vẫn hồi phục, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe đã” Bà Cận suy nghĩ, cuối cùng bảo quan gia mang hành lý đến phòng cô ở lúc trước.

Giang Tiêu Tiêu thầm thở phào một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status