Bé cưng tinh quái

Chương 324



Chương 324 Tô Uyển Ương bị bắt

Chuyện của Tô thị bị đưa tin không hề e dè chút nào, thậm chí có nhà kinh tế học khẳng định, e rằng lần này Tô thị không chống đỡ được nữa.

Tức khắc, nhân viên của Tô thị nhao nhao nghỉ việc.

Tô Uyển Ương đang ở nước ngoài nhìn thấy tin tức này, sắc mặt tức thì trằng bệch như tờ giấy.

Cận Tri Thận ra tay với Tô thị rồi!

“Uyển Ương, em không sao chứ?” Ngụy Tử Hằng nhìn cô ta đầy lo lắng.

Tô Uyển Ương tắt màn hình di động đi, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi không lên tiếng.

“Uyển Ương, em muốn nói gì thì cứ nói đi”

Ngụy Tử Hãng cầm tay cô ta, dịu dàng nói.

“Tử Hãng, chúng ta quay về đi”

Tô Uyển Ương siết chặt lòng bàn tay, cô ta yên lặng hồi lâu mới bật ra một câu như thế.

“Quay vê?” Ngụy Tử Hằng nhíu mày: “Nhưng chúng ta vừa mới đến mà, phải về ngay ư?”

Anh ta thật sự không thể hiểu tại sao cô ta lại phải làm khổ thân mình như thế?

“Bây giờ… bây giờ nhà em xảy ra chuyện rồi, em phải trở vê!” Mắt Tô Uyển Ương đỏ hoe, nước mắt chảy xuống.

Vừa nhìn thấy cô ta khóc, Ngụy Tử Hãng cực kỳ đau lòng, vừa lau nước mắt giúp cô ta vừa nói: “Em đừng khóc. Anh sẽ gọi điện cho ba anh để ông ấy giúp một tay, có lẽ có thể giúp Tô thị vượt qua khó khăn này”

Nguy Tử Hằng không biết nguyên nhân đẳng sau Tô thị xảy ra chuyện, anh ta cho là xuất hiện vấn đề tiên bạc đơn giản mà thôi.

Nhưng Tô Uyển Ương lại không ra được, chỉ có thể liên tục rơi nước mắt.

Ngụy Tử Hãng thấy vậy, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho điện cho ba mình.

Điện thoại lập tức được nối máy, một giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Thăng ranh này, có phải con đang ở cùng con bé Tô Uyển Ương không?”

“Đúng rồi ạ” Ngụy Tử Hãng không nhận ra có vấn đề gì ở đây, nói tiếp: “Ba à, con có việc muốn nhờ ba giúp..”

Nhưng anh ta còn chưa kịp nói xong thì ở đầu dây bên kia, ông Ngụy đã nói: “Nếu con muốn ba giúp nhà họ Tô thì không được.

“Ba, tại sao ạ?”

“Đừng hỏi nhiêu, con mau trở lại đây cho ba, bằng không nhà họ Ngụy cũng sẽ rơi vào kết cục như nhà họ Tô mất”

Nguy Tử Hãng không hiểu ra sao: “Ba, rốt cuộc ba đang nói gì thế?”

“Dù thế nào ba cũng phải cho con biêt, Tô Uyển Ương không phải người tốt, tốt nhất con đừng ở cạnh cô ta, nếu không ba coi như không có đứa con trai này”

Giọng của ông Ngụy rất lớn, Tô Uyển Ương cũng nghe được, cô ta cản môi, trông rất đáng thương.

Nguy Tử Hằng cười gượng với cô ta, sau đó thấp giọng nói với ông Ngụy: “Ba, Uyển Ương là một cô gái tốt, ba đừng nói cô ấy như thế. Hơn nữa, đời này con chỉ cần cô ấy thôi”

“Thằng ranh này, muốn làm phản đúng không?”

“Ba, bây giò nhà họ Tô gặp khó khăn, ba có thể giúp người ta một tay không?”

Ông Ngụy im lặng.

“Ba, xin ba đấy, ba giúp đỡ đi mà, được không ba?”

Bấy giờ ông Ngụy mới nhận ra hình như con trai mình không hề hay biết gì cả, vì thế ông nói: “Thằng ranh con này, con có biết vì sao nhà họ Tô rơi vào tình cảnh này không? Chính là vì Tô Uyển Ương đấy, hơn nữa lần này thẳng nhóc nhà họ Cận còn nói nếu ai dám giúp đỡ nhà họ Tô thì cũng sẽ có kết cục giống bọn họ. Con nói xem như thế thì ai dám giúp nữa?”

Nghe ba mình nói, Ngụy Tử Hằng vô cùng kinh hãi: “Ba, là Cận Tri Thận gây chuyện với nhà họ Tô ư?”

“Tử Hằng, nếu con còn muốn người ba này thì cách cái cô Tô Uyển Ương đó xa một chút, mau trở lại cho ba”

Ngụy Tử Hằng cúp máy luôn, rồi anh ta quay đầu sang nhìn Tô Uyển Ương với vẻ khó hiểu: “Uyển Ương, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế?”

Tô Uyển Ương quay mặt sang chỗ khác, cắn chặt môi không lên tiếng.

Ngụy Tử Hằng cau mày, dò hỏi: “Có phải em biết cái gì không?”

“Uyển Ương, em nói cho anh biết đi, được không?” Ngụy Tử Hằng đi vòng sang trước mặt cô ta, ngồi xuống, ngửa đầu lên nhìn chằm chằm vào cô ta.

“Chúng ta về nước thôi” Tô Uyển Ương nói một cách bình tĩnh.

Ngụy Tử Hằng im lặng nhìn cô ta, mãi lâu sau mới gật đầu: “Được, chúng ta về nước”

Thế là bọn họ vừa mới ra nước ngoài chưa được hai ngày lại bay về thành phố Cẩm.

Thành phố Cẩm.

Biết được tin Tô Uyển Ương sắp về nước, ngay lập tức cảnh sát cử người đến sân bay chuẩn bị bắt người bất cứ lúc nào.

Cận Tri Thận cũng đi.

Tô Uyển Ương đi ra, khi nhìn thấy Cận Tri Thận trong đám người, cô ta dừng bước, nhìn chăm chăm vào anh.

Bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn là người đàn ông cô yêu nhất.

Bởi vì anh quá ưu tú, nên cô ta cũng cố gắng để bản thân trở nên ưu tú, có thế mới xứng được với anh.

Thế nhưng sự dụng tâm của cô ta lại bị anh vứt bỏ như thể chẳng đáng một đồng.

Anh lựa chọn Giang Tiêu Tiêu, một người kém cô ta về mọi mặt, chẳng khác nào cho.

cô ta một bạt tai đau rát.

Cô ta đi đến bước này, đều là do anh dồn ép, là do Giang Tiêu Tiêu bức bách.

Ngụy Tử Hằng cảm giác được sự khác thường của Tô Uyển Ương, vội nắm chặt lấy tay cô ta, kề tai nói một cách dịu dàng: “Uyển Ương, đừng sợ, có anh ở đây”

Nghe được giọng nói của anh ta, Tô Uyển Ương hoàn hồn, quay đầu nhìn anh ta và cười khẽ: “Tử Hằng, cảm ơn anh”

Nói rồi cô ta kéo tay anh ta ra, và sải bước đi về phía cảnh sát.

“Tôi chính là Tô Uyển Ương”

Tô Uyển Ương bị bắt.

Giang Tiêu Tiêu biết tin này thì không vui chút nào, cô chỉ cảm thấy lòng mình ngổn ngang cảm xúc.

Từ trước đến nay Tô Uyển Ương luôn luôn nhằm vào cô, mới đầu có lẽ chỉ là căm ghét, nhưng càng về sau những việc cô ta làm càng trở nên quá đáng hơn.

€ó lẽ trong mắt Tô Uyển Ương, người quá đáng là Giang Tiêu Tiêu, cô cướp đi Cận Tri Thận, cướp đi tình yêu của cô ta.

Nhưng chuyện tình cảm chưa bao giờ có đúng sai rõ ràng.

Tô Uyển Ương rơi vào kết cục ngày hôm này, quả thật làm người ta than thở không dứt.

Một cô gái ưu tú như vậy lại vì một chữ “yêu” mà mang vết nhơ cả đời.

Nghĩ đến đây, cô không kìm được mà thở dài.

Tô Uyển Ương không nhận tội, cô ta yêu cầu gặp Cận Tri Thận.

Cận Tri Thận cũng không do dự, lập tức đi gặp cô ta.

Nhìn thấy anh, Tô Uyển Ương nở nụ cười châm chọc: “Em còn tưởng rằng anh không muốn gặp em chứ”

Cận Tri Thận ngồi xuống ở phía đối diện, ánh mắt âm u nhìn cô ta, môi mím chặt.

“Tri Thận, chúng ta quen biết nhau bao.

nhiêu năm rồi?” Bỗng nhiên Tô Uyển Ương hỏi.

Dù không được đáp lại, Tô Uyển Ương vẫn tự nói tiếp: “Cũng hai mươi mấy năm rồi nhỉ, chúng ta biết nhau từ khi còn nhỏ mà.

Lúc mới quen, tuy em còn rất nhỏ nhưng vẫn kinh ngạc anh trai này thật là đẹp quá, sau đó thầm hạ quyết tâm sau này phải làm cô dâu của anh”

Nói đến đây, Tô Uyển Ương cúi đầu, cười tự giễu, vẻ mặt thê lương: “Nhưng mọi việc không như mong muốn, cuối cùng anh lựa chọn Giang Tiêu Tiêu, một người thua kém.

em về mọi mặt”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Tô Uyển Ương cúi đầu, không nói nữa.

“Nói xong chưa?” Cuối cùng Cận Tri Thận cũng mở miệng.

Song ngữ khí của anh lạnh lùng không hề có chút độ ấm.

Tuy biết anh sẽ chán ghét mình, nhưng khi nghe được giọng điệu lạnh lùng ấy, Tô Uyển Ương vẫn cảm thấy rất đau lòng.

Cô khế cười ra tiếng.

Cận Tri Thận nhíu mày.

“Tri Thận” Cô ta bỗng ngẩng đầu lên: “Em có thể nhận tội, nhưng anh có thể tha cho nhà họ Tô không?”

Cô ta biết lần này anh đối phó với nhà họ Tô là để buộc cô ta phải xuất hiện, bây giờ cô ta trở lại rồi, anh cũng nên thu tay lại thôi.

Cận Tri Thận nheo mắt, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Cô không có tư cách nói điều kiện với tôi”

Dứt lời, anh đứng dậy rời đi không chút do dự, hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu gào đầy kích động của Tô Uyển Ương.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status