Bé cưng tinh quái

Chương 342



Chương 342

Sau khi ra ngoài, Tống Thanh Uyển ngổn ngang cảm xúc.

Không ngờ những đồng nghiệp gặp nhau sớm chiều lại trắng trợn nói xấu sau lưng cô. Xem ra cô ấy phải cảm ơn sự việc lần này đã giúp mình nhìn rõ bộ mặt thật của họ.

Sau này chỉ làm đồng nghiệp thôi, không bạn bè gì nữa.

Tống Thanh Uyển cũng không cảm thấy buồn lắm, chỉ là sau này cô không hết lòng đối đãi với bọn họ nữa thôi.

Đêm qua hiếm có dịp cô ấy xóa một đêm, vì uống hơi nhiều nên hôm nay huyệt thái dương vẫn giật liên hồi.

Tổng Thanh Uyển hứng nước vỗ tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tiểu Tống à, chị cũng không giấu giếm. Chị chuyển em qua đó chủ yếu là vì những lời đồn đại không hay, sợ em không có tâm trạng làm việc, cho nên tránh được thì tránh.”

“Em hiểu, cảm ơn y tá trưởng” Tổng Thanh Uyển bình thản đáp, thật ra cô ấy biết nói là đi tránh lời đồn chứ thật ra là để chia tách mình và Cận Tri Dực.

Như vậy cũng tốt, cô ấy không thẹn với lòng nên đương nhiên sẽ không để ý đến những lời lẽ đó.

Có điều cô ấy cũng không thoải mái khi bị người ta chỉ trỏ trỏ bàn tán, cô ấy không phải kiểu người thích tự ngược Đã mấy ngày liên tiếp Cận Tri Dực không nhìn thấy Tống Thanh Uyển, mà người tiêm thuốc đổi thành y tá trưởng.

Một hai lần vẫn không có gì nhưng lần nào cũng vậy khiến Cận Tri Dực không khỏi cảm thấy kì lạ. Sau khi anh ta nhập việc, tất cả mọi việc đều do Tổng Thanh Uyển phụ trách.

Bỗng nhiên đổi người có phải là rất vô trách nhiệm không? Tốt xấu gì mình cũng là bệnh nhân của cô ấy, vậy mà không thông báo với mình một tiếng chứ, hừ hừ.

Cậu hai Cận nhìn lên trần nhà, hiếm có lúc nghiêm túc suy nghĩ về một việc.

Y tá trưởng khom người tiêm thuốc cho anh ta, thấy kỳ lạ vì tên cao thủ ghẹo gái này yên lặng, cho nên không kìm được ngước nhìn anh mấy lần.

Tiếc là Cận Tri Dực không chú ý.

Y tá trưởng hậm hực, khi rút kim tiêm cô ta cố tình mạnh tay.

Cận Tri Dực hít khí, cuối cùng cũng chịu nhìn cô ta.

“Tôi xin lỗi cậu hai vì đã làm cậu bị đau.” Giọng y tá trưởng dịu dàng lạ thường, còn xen lẫn sự hoảng hốt.

Cận Tri Dực đã tiếp xúc với vô số người, sao lại không nhìn ra chút kỹ xảo này. Nhưng anh ta lười vạch trần, chỉ nhếch miệng cười, rộng lượng nói: “Không sao. Tôi hỏi có chuyện này, sao mấy hôm nay tôi không thấy Tổng Thanh xúc với cô ta lại như biến thành một người khác thế này?

Đảo Bali.

Trên bãi cát, một người đàn ông vô cùng đẹp trai đang nằm trên ghế. Thân hình tỉ lệ vàng, cơ bụng vừa phải, nước da màu lúa mạch khiến người ta không kìm được muốn sờ thử.

Rất nhiều người lén liếc mắt nhìn sang, đồng thời đoán xem gương mặt khuất sau cặp kính râm của người đàn ông kia kinh động lòng người nhường nào.

Cận Tri Thận không để ý đến những ánh mắt ấy mà chỉ tập trung vào hai bóng người một lớn một bé đang đùa nghịch vui vẻ dưới nước. Tiếng cười giòn tan chốc chốc lại vang lên làm anh bất giác nở nụ cười, tức thì xung quanh có tiếng hít khí.

Tiểu Bảo rất thích nghịch nước, nhìn thấy biển là bé như biến thành một chú cún ra sức tiến vào †rong nước, còn vẫy tay gọi Giang Tiêu Tiêu ra chơi cùng.

Gió biển, nước biển xanh lam cùng nụ cười đáng yêu của Tiểu Bảo… Đột nhiên Giang Tiêu Tiêu cảm thấy bao âu lo trong lòng đều tan biến hết.

Dù đau khổ hay bi thương, chỉ cần có Tiểu Bảo ở bên thì tất cả đều không hề gì.

Bỗng dưng Giang Tiêu Tiêu thông suốt tất cả, cô không cần phải bận lòng vì những người không quan trọng, cô có Tiểu Bảo, có anh là đủ rồi.

Thoáng cái tâm trạng cô trở nên †ươi sáng. Đúng lúc này, Tiểu Bảo bị ngã dập mông nhưng không quấy không khóc mà tự cười hề hề đứng dậy.

“Được rồi Tiểu Bảo, mình quay về nghỉ ngơi thôi, chắc ba con đợi đến phát chán rồi.”

Khi Tiểu Bảo chạy tới, cô thử sờ quần áo của bé, quả nhiên là đã ướt sũng rồi. Sau đó, cô bế bé đi tới chỗ Cận Tri Thận.

Trong khi đó, Cận Tri Thận đã chuẩn bị sẵn khăn tắm, đợi Giang Tiêu Tiêu tới thì khoác lên cho hai người. Tiểu Bảo nhỏ người nên bị chiếc khăn che kín hết, trốn ở trong khăn tắm cười khúc khích.

“Ây dô, không thấy Tiểu Bảo nhà mình đâu nữa rồi” Giang Tiêu Tiêu gỡ khăn ra giúp bé để đầu bé lộ ra ngoài, sau đó nhận lấy nước ngọt Cận Tri Thận đưa qua rồi đút cho bé uống.

Cận Tri Thận lên tiếng: “Em để con tự uống đi.”

Giang Tiêu Tiêu nhìn đôi tay mũm mĩm của Tiểu Bảo đang nắm chặt khăn tắm, bèn nói: “Không sao, để em cầm cho con”

Cô vừa dứt lời thì bên miệng xuất hiện một chiếc ống hút.

Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn Cận Tri Thận, anh mỉm cười đẩy ly đồ uống qua: “Uống đi.”

Giang Tiêu Tiêu ngậm ống hút uống một ngụm.

Gia đình ba thành viên này khiến mọi người xung quanh bãi biển ngưỡng mộ không thôi.

Cứ người này đút cho người kia uống hết ly nước trái cây, mặt Giang Tiêu Tiêu đã đỏ bừng, cũng không biết là do cháy nắng hay vì ngại.

Một giọt nước trượt theo gò má chảy xuống xương quai xanh mảnh khảnh của cô.

Cận Tri Thận sâm mặt đưa tay vuốt mái tóc ướt nhẹp của cô, lại gạt lọn tóc dính vào má ra rồi nói: “Không được chơi nữa, em mới khỏe lại, không thể ngâm nước lâu.”

“Vâng.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu đồng ý, dù sao cô cũng chơi đã rồi: “Vậy mình thay quần áo rồi đi ăn nhé.”

“Vâng ạ, vâng ạ” Tiểu Bảo vỗ tay hoan hô.

Cận Tri Thận bế bé lên, ba người cùng quay về khách sạn.

Giang Tiêu Tiêu sợ Tiểu Bảo bị lạnh nên vừa mới trở vê cô lập tức bế bé vào phòng tắm. Sau khi xả nước xong, cô để bé tự tắm còn mình thì đi ra ngoài. Có điều vừa ra ngoài cô đã bị một bóng người cao tơ áp vào tường.

“Cận Tri Thận!” Giang Tiêu Tiêu giật nảy mình.

Ánh mắt Cận Tri Thận u tối, anh ngắm nhìn từng centimet trên mặt cô rồi chậm rãi lướt xuống dưới.

Giang Tiêu Tiêu không biết dáng vẻ quấn khăn tắm, vén mái tóc dài đen nhánh của mình hấp dẫn đến nhường nào. Yết hầu của Cận Tri Thận trượt lên trượt xuống, anh cúi đầu hôn lên môi Giang Tiêu Tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status