Bé cưng tinh quái

Chương 343



Chương 343

Giang Tiêu Tiêu cũng không từ chối, cả người mềm nhũn nép vào lòng anh, ngẩng đầu đáp lại một cách vụng về.

Cảm nhận được hành động của cô, Cận Tri Thận càng thêm kích động. Nhịp thở dồn dập hơn, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào khoang miệng cô, công thành đoạt đất, suýt thì nuốt luôn Giang Tiêu Tiêu vào bụng. Nhiệt độ xung quanh tiếp tục tăng cao, chỉ cần cao thêm một chút nữa thôi là sẽ bốc cháy.

Dường như có gì đó sắp vượt quá tầm kiểm soát. Đúng lúc này, trong phòng tắm vọng ra tiếng của Tiểu Bảo.

“Con tắm xong rồi!”

Cả hai người đều ngớ ra, Giang Tiêu Tiêu phản ứng nhanh chóng, vội đẩy anh ra.

Trong mắt Cận Tri Dực vẫn hừng hực lửa tình, vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt sầu thẳm thẳm khóa chặt Giang Tiêu Tiêu. Sau đó anh hít sâu một hơi, đè nén sự kích động của bản thân.

Tiểu Bảo mặc đồ tắm nhỏ đi ra, bé ồ lên đầy kinh ngạc: “Mẹ ơi, mặt mẹ đỏ quá, môi cũng đỏ nữa.”

Nói xong bé còn tiến lại gần nhìn kỹ.

Giang Tiểu Tiêu chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống, đầu toát mồ hội: “Tại trời nóng quá.”

Cô đứng dậy đi lấy quần áo, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Em đi tắm đây.”

Hai ba con đứng nhìn cô như con thỏ bị giật mình, chạy trối chết vào nhà tắm rồi khóa cửa cái cạch…

Tiểu Bảo nhìn gương mặt bình tĩnh của ba, bé khẽ đảo mắt rồi nói như người lớn: “Ba à, ba lại bắt nạt mẹ rồi.”

Biểu cảm tinh ranh như đã nhìn thấu mọi truyện.

Ánh mắt Cận Tri Thận lóe lên ý cười.

Giang Tiêu Tiêu trốn vào nhà tắm mà tim vẫn đập thình thịch. Vừa nghĩ tới câu hỏi vừa rồi của Tiểu Bảo là cô lại muốn che mặt.

Ôi trời ơi, Tiểu Bảo ở ngay trong phòng tắm mà họ lại làm cái gì thế này!

May mà bé vẫn còn nhỏ, không thì chắc cô điên mất.

Giang Tiêu Tiêu ngây ngốc trong phòng tắm nửa tiếng mới ra ngoài.

Đến khi Cận Tri Thận tắm xong đi ra cô đã chỉnh trang cho bản thân và Tiểu Bảo xong xuôi. Tiểu Bảo mặc áo phông trắng phối với quần đùi nâu, chân đi dép xăng đan.

Giang Tiêu Tiêu thì mặc váy liền tới gối màu xanh lá cây. Tóc sấy khô búi thành chỏm trên đỉnh đầu, trông vừa hoạt bát vừa đáng yêu.

Cả nhà ba người thay quần áo xong thì xuống dưới đi ăn cơm.

Tiểu Bảo đi ở giữa, một bên là ba một bên là mẹ, bé vui vẻ cười suốt.

Ba người vào nhà hàng dưới lầu gọi món. Chơi cả buổi cũng đói rồi nên trong bữa ăn không ai nói chuyện mà chỉ tập trung ăn uống.

Giang Tiêu Tiêu đang ăn mải miết thì bỗng nhận thấy có một bàn tay tới gần. Cô lập tức sững người.

“Ở đây bị dính tương này.” Ngón tay nhẹ nhàng lau khóe miệng cô.

“Ô.” Mặt Giang Tiêu Tiêu lại bất giác đỏ ửng lên.

Tiểu Bảo cười trộm, ngẩng đầu nói: “Ba ơi mặt con cũng dính tương.

Cận Tri Thận thong thả lấy giấy ăn lau sạch miệng cho con trai.

Sau khi cơm nước xong ba người đi chơi vòng đu quay. Không biết Cận Tri Thận thấy thế nào chứ cô rất hài lòng. Cô không muốn sắp xếp lịch trình quá dày, như thế này vui hơn.

Bọn họ cũng không đặt ra điểm đến, đi đến đâu hay tới đó.

Trên đường được ngắm nhìn rất nhiều cảnh đẹp. Tiểu Bảo ngồi sau xe đạp của Giang Tiêu Tiêu, bé vui đến độ liên tục reo lên thích thú.

Nhìn ngắm biển như thế này mang lại cảm giác khác với khi ở trên biển.

“Tri Thận, em vui lắm!” Giang Tiêu Tiêu cũng thả lỏng bản thân, hét lên với biển lớn.

Tiểu Bảo cũng không chịu lép vế, nhanh chóng hét theo: “Ba ơi, mẹ ơi, Tiểu Bảo vui quá đi vui quá đi!”

“Ha ha!” Giang Tiêu Tiêu cười lớn.

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trên chiếc xe đạp bên cạnh, đôi mắt cong cong. Đột nhiên cô nảy ra một ý hay: “Anh Cận à, anh không vui sao?”

Ánh mắt Cận Tri Thận đong đầy ý cười, biểu cảm này của anh đã tiết lộ tất cả.

Đương nhiên Giang Tiêu Tiêu không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy, cô giật dây: “Vui thì phải hét lên.

Thảo nào vừa nãy cô lại cười gian xảo như hồ lỵ, hóa ra là có ý này. Cận Trí Thận vừa nhìn cô đăm đăm vừa nói: “Ảnh hưởng không tốt”

Giang Tiêu Tiêu nhìn trước ngó sau, bọn họ đã đến một nơi khá vắng vẻ, không một bóng người.

Cô hừ mũi, dùng kế khích tướng: “Không có ai nhìn thấy đâu, anh mau hét đi.”

Tiểu Bảo còn chê chưa đủ loạn, vỗ tay nói: “Ba mau hét đi mau hét đi!”

Cận Tri Thận vẫn giữ vẻ ngạo mạn, không hề có ý định hò hét.

Anh nói với Tiểu Bảo: “Còn đừng nghịch kẻo ngã bây giờ.”

“Vâng ạ.” Tiểu Bảo ngoan ngoãn đáp lời.

Giang Tiêu Tiêu từ bỏ ý định xúi Cận Tri Thận hét to, mà cô cũng không thật sự bắt anh làm vậy.

Cô không dám tưởng tượng một người đàn ông luôn mặc vest đi giày da, lúc nào cũng điềm tĩnh lạnh lùng như anh lại hét to như Tiểu Bảo thì sẽ ra sao.

Đến một đoạn dốc, tốc độ bỗng tăng nhanh, thoáng cái Giang Tiêu Tiêu đã vượt lên trước Cận Tri Thận. Cô quay đầu hỏi Tiểu Bảo: “Con có sợ không?”

Tiểu Bảo khí phách đáp: “Không ạt”

“Tốt lắm! Mẹ sẽ cho con trải nghiệm cảm giác giống như bay.”

“Wow, bay nào bay nào!”

Cận Tri Thận vội đuổi theo, nhưng chưa kịp đuổi đến nơi đã nghe thấy tiếng kêu kinh hãi. Anh căng thẳng tăng tốc.

“Tri Thận, anh mau tới đây, ở đây có người!” Giang Tiêu Tiêu vẫy tay gọi Cận Tri Thận.

Thấy cô và Tiểu Bảo đều không sao anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh dừng xe đạp rồi đi tới, thấy một cô gái nằm sõng soài trên đất, trán có một vết thương to bằng cái chén, máu đã đông lại.

Chắc là không cẩn thận bị thương, lại không có sức kêu cứu rồi ngất xỉu ở đây.

“Vết thương có vẻ nghiêm trọng, làm thế nào đây?” Giang Tiêu Tiêu cầu cứu Cận Tri Thận theo thói quen.

Cô không có kinh nghiệm giải quyết mấy việc như thế này, nhìn thấy một người nằm thẳng đơ ở đây làm cô hơi hoảng loạn.

Cận Tri Thận quan sát một lát rồi đặt tay kiểm tra hơi thở của cô gái kia, sau đó trầm giọng nói: “Không sao, chỉ bị ngất thôi.”

“Chúng ta có cần đưa cô ấy đến bệnh viện không anh?” Giang Tiêu Tiêu lo Tiểu Bảo sợ hãi nên vẫn luôn ôm bé.

Cận Tri Thận lắc đầu: “Không cần đâu, gọi xe cứu thương của đảo để họ tới cứu là được.”

Đây là đất nước xa lạ, lại là một người không quen biết. Nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn ảnh hưởng đến bọn họ thì rất phiền phức, Cận Tri Thận không muốn dây vào những chuyện như thế này.

Bọn họ tìm thấy một nhân viên ở gần đó rồi kể lại đầu đuôi sự việc.

Anh ta lập tức gọi xe cứu thương đến.

Sau khi cô gái kia được đưa lên xe, một người đàn ông có vẻ như là người phụ trách đi tới. Anh ta dùng tiếng Anh hỏi họ vài câu, Cận Tri Thận giải thích đơn giản một lần.

“Khi vợ tôi nhìn thấy cô ta thì cô ta đã nằm đó rồi. Về việc cô ta xảy ra chuyện gì, tại sao lại ở đây thì chúng tôi không biết.”

“Vâng thưa anh. Tôi hiểu rồi, theo quy định thì chúng tôi phải ghi lại một vài thông tin về các vị được chứ?”

Cận Tri Thận biết không tránh được việc này, vì người là do họ phát hiện, xe cứu thương cũng do họ gọi, cho nên anh đành báo thân phận và khách sạn hiện đang ở, sau đó không nán lại thêm mà dẫn Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status