Bé cưng tinh quái

Chương 345



Chương 345

Nghe em trai nói vậy, Cận Tri Thận nhíu mày hỏi: “Chuyện là thế nào?”

Cận Tri Dực tùy tiện nằm ườn trên số phà nói: “Còn chuyện gì nữa, lúc trước chúng ta đã đầu tư bao nhiêu tiền vốn và nhân tài vào công trình này.”

“Hơn nữa, một khi con chip này hoàn thành thì gần như có thể làm rung chuyển nền kinh tế của một quốc gia nhỏ, đương nhiên sẽ có người dòm ngó. Thật ra tháng trước đã có người xâm nhập vào căn cứ nghiên cứu của chúng ta. Có điều lúc đó chị dâu phải nhập viện vì cứu Tiểu Bảo nên em không dám nói, sợ anh lại lo lắng.

Nhưng mấy bữa nay đám người đó quá ngông cuồng, còn làm người của chúng ta bị thương.

Nghe tin tức này, Cận Tri Thận sầm mặt, lạnh lùng hỏi: “Có điều tra được do kẻ nào làm không?”

Cận Tri Dực gật đầu: “Một bên là tổ chức Mafia của Ý tên là Bão Lớn, một bên là tập đoàn tài chính nước ngoài Stephen. Hình như bọn họ đã bắt tay hợp tác với nhau.”

Sau khi biết đối thủ, Cận Tri Thận híp mắt lại, quanh người tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

Anh chậm rãi đứng dậy đi tới bên cửa kính, ánh trăng rọi lên người anh tạo ảo giác anh giống như một sát thần lạnh lùng vô tình.

Mặc dù Cận Tri Dực ở cách anh một khoảng nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh. Anh ta biết anh trai nhà mình nổi giận thật rồi.

Rất lâu sau Cận Tri Thận mới nói một câu, bầu không khí xung quanh vẫn lạnh lẽo như cũ: “Dám dòm ngó đồ của tôi, to gan thật!”

“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Sau khi Cận Tri Thận trở về, Cận Tri Dực lại tiếp tục làm cậu hai nhàn tản, chuyện gì cũng hỏi ý kiến của anh trai.

“Chú dặn dò Lam Tư nhất định phải bảo quản tài liệu cẩn thận, nếu cần thiết thì chia nhóm nhân viên. Một khi con chip hoàn thành thì lập tức gửi đi để tránh bị kẻ khác tìm thấy. Cận Tri Thận lạnh lùng dặn dò.

Cận Trí Dực gật đầu, đang định rời đi nhưng lại không nhịn được bèn nhắc nhở: “Dạo này có rất nhiều chuyện phiền phức. Không chỉ có hai chuyện này thôi đâu, nhất định là còn có người theo dõi chúng ta.”

“E là bọn họ đã bí mật phải người tiếp cận anh em mình, vì vậy trong thời gian này chúng ta nhất định phải cẩn thận, nhất là sự an toàn của chị dâu và Tiểu Bảo.”

Cận Tri Thận khẽ gật đầu, vừa hay anh cũng nghĩ tới điều này.

Anh nhìn xuống dưới thì thấy chân Cận Tri Dực vẫn bị thương, bèn nói: “Anh sẽ cử người bảo vệ họ. Dạo này chú ra đường cũng phải cẩn thận”

“Anh yên tâm đi, vết thương còn con này không thấm vào đâu. Người đàn ông trưởng thành như em đây sẽ không có việc gì đâu.”

Cận Tri Dực cười đùa vỗ đùi mình rồi khập khiễng đi ra.

Sau khi anh ta ra ngoài, Cận Tri Thận lập tức bấm số của Cổ Niệm, dặn dò cậu ấy cử người đến bảo vệ Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo.

Sau khi cúp máy, không hiểu sao Cận Tri Thận lại thấy hơi bực bội. Thế là anh châm một điếu thuốc.

Sau khi làm lành với Giang Tiêu Tiêu, anh không động đến thuốc lá nữa vì sợ cô không thích mùi thuốc.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên cùng với giọng nói của Giang Tiêu Tiêu: “Tri Thận, em vào được không? Em vừa rửa ít hoa quả.”

Cận Trí Thận vội dập thuốc, mở cửa sổ phòng làm việc ra cho khói thuốc trong phòng bay hết mới đi mở cửa.

Giang Tiêu Tiêu bước vào phòng làm việc, đặt đĩa hoa quả trên tay xuống. Cô ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trong không khí.

Cô biết chỉ những lúc phiền lòng Cận Tri Thận mới hút thuốc, vì vậy cô dám chắn là anh đang gặp phải vấn đề khó giải quyết.

Cô quay lại nhìn anh, ôm anh vào lòng và dịu dàng nói: “Tri Thận, bất kể xảy ra chuyện gì thì em vẫn ở đây, vì vậy anh đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân nhé.”

Cận Tri Thận biết cô đang lo lắng cho mình, lòng cảm thấy ấm áp, liền ôm chặt cô vào lòng.

Hai người ở trong phòng an ủi lẫn nhau một lúc, sau đó Giang Tiêu Tiêu ngáp ngủ, cơn buồn ngủ kéo tới.

Vừa mới về nước nên cô chưa kịp quen với sự chênh lệch múi giờ. Cận Tri Thận thấy cô buồn ngủ của cô, bèn xoa đầu cô bảo: “Em nghỉ ngơi đi, một lát nữa xong việc anh cũng đi ngủ luôn.”

Trong lúc nói chuyện cô lại ngáp thêm một cái nữa, sau đó khoát tay: “Tri Thận, anh đừng làm việc khuya quá nhé, em đi ngủ cùng Tiểu Bảo trước đây”

Cận Tri Thận gật đầu, Giang Tiêu Tiêu rời đi.

Tiểu Bảo đã đợi Giang Tiêu Tiêu trong phòng từ sớm rồi. Khi Giang Tiêu Tiêu nói sẽ ngủ cùng bé, khỏi cần nói bé vui nhường nào. Bình thường ba không nhường mẹ cho bé đâu.

Giang Tiêu Tiêu đến phòng Tiểu Bảo, trông thấy bé ngồi khoanh chân trên giường rồi. Cô mỉm cười đi đến xoa đầu bé: “Tiểu Bảo ngoan quá, con đang đợi mẹ à?”

Sau khi Giang Tiêu Tiêu ngồi xuống, Tiểu Bảo lập tức nhào vào lòng cô làm nũng: “Vâng ạ, con còn tưởng mẹ sẽ không quay lại nữa cơ.”

Hai người vui đùa thêm một lúc, Giang Tiêu Tiêu mới ôm Tiểu Bảo ngủ say sưa.

Hai tiếng sau, Cận Tri Thận lắc cần cổ mỏi nhừ, đúng lúc ngẩng đầu anh nhìn thấy đồng hồ treo trên tường.

Đã gân sáng rồi.

Mặc dù vẫn còn một số công việc chưa xong nhưng giờ Cận Tri Thận không có tâm trạng, anh chỉ muốn ôm thân hình mầm mại của Giang Tiêu Tiêu đi ngủ thôi.

Anh vươn vai, nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc.

Khi đến phòng của Tiểu Bảo và nhìn thấy hai thân hình một lớn một nhỏ trên giường, Cận Tri Thận cảm thấy trái tim như được lấp đầy.

Anh dịu dàng nhìn hai mẹ con, thề phải bảo vệ hai mẹ con thật tốt.

Anh nhẹ nhàng bế Giang Tiêu Tiêu vê phòng của hai người, sau đó tắm rửa qua loa rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, Cận Tri Thận phải quay lại công ty làm việc, dù sao vẫn còn một núi công việc đợi anh giải quyết.

Cận Tri Thận nhìn dáng vẻ say ngủ của Giang Tiêu Tiêu, không kìm lòng được hôn lên môi cô.

Đúng lúc này Giang Tiêu Tiêu tỉnh ngủ. Cô ôm lấy người đàn ông trước mặt rồi làm nũng trong lòng anh.

Cận Tri Thận vỗ nhẹ đầu cô rồi nói: “Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, vừa hay lúc này em không có việc gì. Ngoan ngoãn chơi với mẹ và Tiểu Bảo nhé, tối anh sẽ về sớm.”

Giang Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bịn rịn tiễn anh đi làm.

Sau khi Cận Tri Thận đi, Cận Tri Dực không kìm được khinh bỉ: “Chị dâu à, anh chị có thể để ý địa điểm được không, dù sao ở đây vẫn còn có một cún FA đấy. Sến quá, đúng là khiến người ta không chịu nổi!”

“Con có bản lĩnh thì tìm người yêu đi”

Giang Tiêu Tiêu chưa kịp lên tiếng, bà Cận đã dội một gáo nước lạnh.

Mẹ đúng là phá đám mà.

Cận Tri Dực bíu môi không nói gì.

“Mẹ ơi, bà ơi, con muốn đi dạo phố, con muốn ra ngoài chơi.”

Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Bảo bắt đầu quấy nháo. Một khi được chơi vui vẻ, làm sao bé chịu ngoan ngoãn ở nhà nữa.

“Con cũng muốn đi!”

Vừa nghe thấy lời đề nghị đi dạo phố, Cận Tri Dực là người đầu tiên tán thành.

Giang Tiêu Tiêu cũng không phản đối, cô quay lại nhìn bà Cận thì thấy bà bế Tiểu Bảo lên, mỉm cười nói: “Được được được, Tiểu Bảo nhà chúng ta đi đâu thì bà theo đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status