Bé cưng tinh quái

Chương 346



Chương 346

Trong một trung tâm thương mại lớn, một tổ hợp ba lớn một nhỏ vô cùng bắt mắt.

Đặc biệt là Tiểu Bảo, hôm nay bé được Giang Tiêu Tiêu cho ăn diện tỉ mỉ, trông vừa phong cách vừa đáng yêu, bé đứng ở cửa shop quần áo trẻ em chẳng khác nào bảng hiệu bằng xương bằng thịt, số người quay đầu lại nhìn tăng vot.

Giang Tiêu Tiêu thích lắm, thấy cái gì cũng muốn mua cho Tiểu Bảo.

“Bộ này đẹp quá, rất thích hợp với Tiểu Bảo.

“Cái mũ này cũng hay nè, Tiểu Bảo đội thử xem nào.”

“Nghe nói kiểu giày này chống trơn được, phù hợp cho trẻ con đi, mua hai đội cho Tiểu Bảo thay đổi.”

Giang Tiêu Tiêu lải nhải, một lúc sau, trên tay đã nhiều thêm vài túi đồ, bên trong toàn là quần áo của Tiểu Bảo, có đến năm, sáu bộ.

Dù sao Giang Tiêu Tiêu chỉ cần thấy hợp là mua tất.

Tiểu Bảo cũng rất phấn khởi, ngoan ngoãn để cho Giang Tiêu Tiêu kéo đi thử quần áo, phối hợp cực kỳ, hơn nữa còn ngẩng đầu, dùng giọng nói trẻ con đáng yêu hỏi Giang Tiêu Tiêu: “Mẹ ơi, con có đẹp trai không?”

Giang Tiêu Tiêu giơ ngón cái, khen: “Tiểu Bảo đẹp hết sảy.”

Tiểu Bảo cười tươi rói, rồi nhỏ giọng hỏi: “Vậy con và ba ai đẹp trai hơn a?”

“Ưm…” Giang Tiêu Tiêu làm bộ khó xử: “Không phân cao thấp.”

“Mẹ thích con nhất hay thích ba nhất?” Tiểu Bảo hỏi với vẻ nghiêm túc.

Tất cả mọi người trong cửa hàng đều nở nụ cười, cảm thấy đứa bé này còn nhỏ thế mà lanh quá, Cận Tri Dực đi đến ôm Tiểu Bảo lên tung hứng vài lần.

Làm cho bà Cận cũng đánh anh ta vài cái, khiển trách: “Con mau để Tiểu Bảo xuống, đừng làm thẳng bé sợ”

Cận Tri Dực cho mẹ mình nhìn mặt của bé: “Mẹ, mẹ xin đi, cháu con có giống đang sợ không?

Tiểu Bảo rất thích đúng không?”

Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh, hai má đỏ ửng vì hưng phấn.

“Cháu trai của chú giỏi quá, chú cưng cháu lắm.” Cận Tri Dực hôn chụt lên mặt bé một cái.

Ngay tức khắc mặt Tiểu Bảo cứng lại, bé giơ tay lau nước bọt trên mặt mình, bĩu môi ghét bỏ: “Chú lắm nước miếng quá đấy.”

Mọi người lại cười ầm lên.

Đi xem hết shop quần áo trẻ em xong, Giang Tiêu Tiêu lại bắt đầu chuyển mục tiêu sang shop thời trang nam.

“Tri Dực, anh qua đây xem hai chiếc cà vạt này, anh của anh sẽ thích cái nào hơn?” Giang Tiêu Tiêu cầm hai chiếc cà vạt đều không hề rẻ lên và gọi Cận Tri Dực.

Cận Tri Dực đi đến nhìn xem, bĩu môi: “Anh em đâu còn thiếu cà vạt, anh ấy có một đống rồi ấy.”

Giang Tiêu Tiêu nói năng hùng hồn: “Không giống nhau.

Của cô mua là của cô mua, của Cận Tri Thận mua là tự anh mua, sao mà giống được? Quả nhiên chó FA không hiểu gì cả.

“Vậy thì cái này đi.” Cận Tri Dực chỉ cái cà vạt trong tay phải của Giang Tiêu Tiêu.

“Tôi cũng cảm thấy cái này đẹp Giang Tiêu Tiêu rất vừa lòng, tiếp đó lại đi chọn khuy măng sét.

Cận Tri Dực vô cùng ghen tỵ, chua xót nói: “Chị dâu, còn em thì sao? Em trai đáng yêu của chị không xứng có một chiếc cà vạt và khuy măng sét ư?”.

Giang Tiêu Tiêu chưa kịp nói gì thì bà Cận đã tỏ ra ghét bỏ: “Con đi sang một bên đi, muốn có quà thì bảo vợ con mua cho ấy”

“Mẹ à, mẹ đừng như thế mà, con có phải con ruột không thế?” Cận Tri Dực gào lên.

“Cô nói đúng đấy, Tri Dực mau tìm bạn gái đi. Giang Tiêu Tiêu chu miệng hùa theo, thoạt nhìn đang cười trên sự đau khổ của người khác.

Cận Tri Dực bĩu môi, sao anh trai không có ở đây mà anh ta vẫn có thể bị hành hạ chứ không hợp lý tẹo nào.

Cận Tri Dực vội vàng lên tiếng trước khi mẹ anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Mẹ, chị dâu, con đi ra ngoài cho thoáng một lát, ba bà cháu cứ từ từ đi dạo nhé.”

Nói xong, anh ta không chờ bà Cận nói câu nào, lập tức chuôn ngay khỏi đây.

“Phù, may mà chạy nhanh… Cận Tri Dực đi ra một góc, lấy di động ra chơi game.

Đột nhiên, một giọng nói the thé đầy giễu cợt vang lên.

“Đây là chỗ cô đến được à? Cô mua nổi chắc?”

Cận Tri Dực sợ hết hồn, tay run lên, mục tiêu bại lộ, ngay lập tức bị phe địch bắn chết.

“Tổ sư!” Anh ta chửi thề rồi ngẩng đầu lên nhìn.

Đối diện là một cửa hàng trang sức, bên trong có một bóng người mảnh khảnh hơi cúi đầu nhìn vòng tay trong tủ trưng bày, chắc hẳn là muốn mua.

Thế nhưng người phụ nữ bên cạnh cô ấy lại khinh thường ra mặt, diện mạo của cô ta trông cũng bình thường, ăn mặc lại rất lố lăng, giống như hận không thể mặc tất cả các nhãn hiệu nổi tiếng lên người.

Trên mặt cô ta trét một lớp phấn dày cộp, hếch cằm lên, dáng vẻ kiêu căng, vênh váo hết sức.

Ngoài ra còn có một người đàn ông mặt mày lạnh tanh đứng cạnh cô ta, Cận Tri Dực nhận ra, hình như người đó là bạn trai cũ của Tống Thanh Uyển.

Xem ra Tống Thanh Uyển đến xem cửa hàng trang sức, tình cờ chạm mặt bạn trai cũ và kẻ thứ ba rồi bị kẻ thứ ba giễu cợt: Cận Tri Dực hơi thẳng lưng lên.

Tống Thanh Uyển cảm thấy cực kỳ bực bội, đi mua sắm thôi mà cũng đụng phải hai kẻ khốn nạn, đúng là xui xẻo.

Tống Thanh Uyển nghe Tề Nhiễm nói, trên mặt thoáng hiện lên nét khó chịu, cô ấy không muốn để ý đến ả mà quay sang hỏi nhân viên đứng trông quầy: “Làm phiền chị lấy chiếc vòng tay này cho tôi xem một chút được không?”

Nào ngờ nhân viên nọ vẫn dửng dưng, cô ta chỉ quan sát Tống Thanh Uyển một lượt rồi cười nửa miệng: “Thưa cô, vòng tay của chúng ta có giá sáu mươi nghìn, cô có đủ tiên không?”

Cô ta nhìn thấy Tống Thanh Uyển ăn mặc rất bình thường, rồi lại nghe được những lời châm chọc Tề Nhiễm vừa nói với cô ấy, đoán chắc cô ấy không mua nổi, vì thế không coi cô ấy ra gì, giọng điệu cũng dửng dưng như không.

Tống Thanh Uyển nghe giá tiên mà đứng hình, không ngờ chiếc vòng ngọc này lại đắt đến vậy, cô ấy cho rằng chỉ có giá mấy nghìn mà thôi.

Nếu là mấy chục nghìn, quả thật Tống Thanh Uyển không lấy ra được nhiều tiên như thế, cô ấy khó xử ra mặt, mấy ngày nữa là sinh nhật của mẹ, cô ấy muốn mua một món quà tặng cho bà ấy.

Mãi mới chọn được một chiếc vòng tay, cô ấy ưng lắm, mẹ của cô ấy chắc chắn cũng sẽ thích, Chẳng qua cô ấy không ngờ nó lại đắt như vậy, mà trong tay cô không có bao nhiêu tiền cả.

Nhân viên đứng quầy quan sát vẻ mặt của Tống Thanh Uyển từ đầu đến cuối, tức khắc lên tiếng cười nhạo, cô ta nói với giọng khinh thường: “Nếu không mua nổi thì có lẽ không lấy ra được đâu ạ.”

Nói xong, cô ta không để ý đến Tống Thanh Uyển nữa mà đổi sang một bộ mặt khác, mỉm cười đi chào hỏi Tề Nhiễm.

Nhìn dáng vẻ nịnh nọt kia của cô ta, cứ như vừa nối là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Tống Thanh Uyển cắn môi, trong lòng căm phẫn vô cùng, thật ra chẳng hề có lý lẽ gì mà không mua được thì không thể xem, chẳng qua là nhân viên đứng quây kia giỏi trò bợ đít, coi khinh người khác mà thôi.

Nhưng dù biết là như vậy, cô ấy cũng không có cách nào cả.

Cô ấy thật sự rất nghèo.

“Không mua được thì cũng đừng đến, đúng là mất mặt.” Giọng điệu châm chọc của Tề Nhiễm lại vang lên bên tai, nghe chừng đắc chí lắm.

Sau đó, ả mỉm cười nói với Lâm Thâm: “Sao trước kia anh lại thích cái loại người như thế này vậy?

Vừa quê mùa vừa nghèo rớt, lại còn ngu nữa chứ.”

Lâm Thâm mỉm cười một cách tự nhiên: “Anh cũng hối hận lắm CHỨ:…

Nghe vậy, Tống Thanh Uyển quay ra nhìn bạn trai cũ của mình với ánh mắt khó tin, đủ mọi cảm xúc đau lòng, phẫn nộ, khổ sở, bi thương thoáng hiện lên trên khuôn mặt cô ấy, cuối cùng chỉ còn lại sự sỉ nhục đầy uất ức.

Cô ấy siết chặt nắm tay, lồng ngực phập phồng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, và cô ấy cũng cảm thấy nhục nhã cùng cực.

Lâm Thâm nhìn bộ dạng này của cô ấy thì bật cười, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của cô ấy, cuối cùng nhìn sang chỗ khác như chăng hề quan tâm.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên: “Gói chiếc vòng tay này vào hộp cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status