Bí thư trùng sinh

Chương 108: Ai cũng có thể thắng

Trong phòng ở quán cơm Hồng Hạnh, chủ tịch Triệu của xã Tây Hà Tử đang ngồi ở vị trí trung tâm, bên tay trái của hắn chính là phó bí thư Trương Dân Cường, ủy viên tuyên truyền Tề Á Bân ngồi bên tay phải, đồn trưởng đồn công an Triệu Tứ Dược và chủ nhiệm ủy ban Vương Lục Thuận phân biệt ngồi dưới tay.

Trên bàn cơm có tám món, lúc này tất cả chỉ còn là một mảnh bừa bộn, bầu không khí đầy sương khói, mùi rượu và mùi thuốc quyện vào nhau làm cho người ta cảm thấy khó thể hít thở.

- Dân Cường, Á Bân, sau này cũng không còn nhiều cơ hội mọi người tụ tập đông đủ như thế này, chúng ta nâng ly.

Lúc này gương mặt Triệu Liên Sinh đã đỏ hồng, đã có vài phần men say, hắn nâng ly rượu lên dùng giọng đề nghị nói với Trương Dân Cường và Tề Á Bân.

Trương Dân Cường đang nở nụ cười, hắn khẽ nâng ly rượu lên đưa về phía Tề Á Bân. Vẻ mặt Tề Á Bân cũng có hơi đỏ hồng, tất nhiên sẽ hưởng ứng lời đề nghị của chủ tịch Triệu và bí thư Trương, lão nâng ly rượu lên cụng với Triệu Liên Sinh và Trương Dân Cường, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Lúc này Vương Lục Thuận giống hệt như một tên tiểu nhị phục vụ vào thời cổ đại, hắn rất nhanh nhạy, vừa thấy ly rượu của ba người được uống cạn thì nhanh chóng rót đầy.

Triệu Tứ Dược gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, sau đó hắn cười ha hả nói:

- Hôm nay Lục Thuận làm một nhân viên phục vụ, nhưng vài ngày nữa thì tiểu tử này sẽ ngồi cùng hàng với ba vị, đã trở thành lãnh đạo của tôi? Lúc đó sẽ biến thành Vương công công, chính tôi cũng phải chú ý hầu hạ.

Vương Lục Thuận nghe thấy Triệu Tứ Dược trêu chọc như vậy thì tất nhiên hiểu ý, hắn đã sớm nghe nói về chuyện đề cử vị trí thư ký đảng ủy xã. Tất cả đều là con người có dục vọng, khi có cơ hội thì tất nhiên dục vọng sẽ bùng lên, tất cả nguyên liệu sẽ bị thiêu đốt chỉ vì một thời điểm quyết định. Lúc này trong lòng Vương Lục Thuận cũng đang bùng cháy một ngọn lửa như vậy, nhưng dù sao hắn cũng phải cố gắng áp chế, vì Triệu Liên Sinh còn chưa tỏ thái độ rõ ràng.

Bữa tiệc hôm nay chính là lúc mà chủ tịch Triệu sẽ bày tỏ thái độ, Vương Lục Thuận không khỏi cảm thấy có chút kích động, trống ngực thật sự khó thể nào khống chế, nhưng hắn cũng không thể quá mức trương dương, chỉ có thể cố gắng bày ra bộ dạng khiêm tốn.

Trương Dân Cường thấy Triệu Tứ Dược trêu chọc một câu rất có thiện ý thì cười ha hả nói:

- Tứ Dược, cậu cũng không cần hâm mộ người khác, biết đâu vài ngày nữa thì tiểu tử cậu sẽ biến thành cục trưởng cục công an, phú quý vinh hoa, uy vọng và quyền lực quấn lấy người, khi đó cũng đừng quên anh em đấy nhé?

Ba người tôi một câu anh một câu, tất cả đều là những lời thổi phồng và nịnh nọt, thế là bầu không khí trở nên vui vẻ và hòa hợp hơn. Ánh mắt Tề Á Bân liên tục xoay chuyển nhưng nụ cười trên mặt càng thêm chân thành tha thiết.

- Vương Lục Thuận rất tốt, những năm qua làm chủ nhiệm ủy ban rất cẩn trọng, bây giờ có cơ hội, coi như tình cảnh cậu làm một con ngựa chạy khắp nơi cũng sắp chấm dứt, cậu không lên thì ai lên? Á Bân, anh nói xem?

Triệu Liên Sinh lên tiếng, sau đó lại chĩa mũi dùi sang Tề Á Bân.

Từ khi Triệu Liên Sinh tìm mình đi uống rượu thì Tề Á Bân đã biết rất rõ ràng ngày hôm nay lãnh đạo có tâm tư gì, lão sở dĩ đến đây phó ước cũng vì cảm thấy chuyện Vương Lục Thuận tiến lên làm thư ký đảng ủy là quá rõ rang rồi. Đồng thời lão là ủy viên tuyên truyền, lão cũng muốn thể hiện tầm quan trọng của mình trong quan hệ và tranh chấp giữa bí thư và chủ tịch xã, lúc này danh tiếng của bí thư quá mạnh, tất nhiên lão cũng phải ra tay ép xuống.

- À, Lục Thuận là đồng chí tốt.

Tề Á Bân cũng không trực tiếp tỏ thái độ, nhưng những lời nói này của lão đã bày tỏ quá rõ quan điểm.

Triệu Liên Sinh và Trương Dân Cường đều thầm hiểu và nhìn nhau cười, Vương Lục Thuận thì càng cảm thấy máu huyết sôi trào, hào khí vạn trượng, giống như vị trí kinh tế đảng ủy xã đã là vật trong túi của mình.

- Lục Thuận, còn không mau kính ủy viên Tề một ly? Cám ơn ủy viên Tề đã quan tâm đến mình.

Triệu Liên Sinh chỉ vào chai rượu rồi cười nói với Vương Lục Thuận.

Lời nói này của Triệu Liên Sinh thật sự giông như thánh chỉ với Vương Lục Thuận, hắn sau khi nghe thấy lãnh đạo phân phó thì tranh thủ đứng lên nâng ly rượu cung kính đi đến trước mặt Tề Á Bân, trên mặt là nụ cười cực kỳ khiêm tốn. Tề Á Bân cũng đứng lên rất phối hợp, lão đơn giản cũng không cần Vương Lục Thuận mở lời mời mà cầm ly uống cạn.

- Mọi người có nghe nói không? Vị bí thư đại nhân của chúng ta trưa nay đơn giản ép cho một vị trưởng ban của phòng giáo dục gục ngay tại bàn, nghe nói vừa rồi mới tỉnh lại.

Triệu Tứ Dược dùng giọng thần bí khẽ nói.

Tề Á Bân thật sự là lần đầu tiên nghe được chuyện này, thế là không khỏi dùng giọng tò mò hỏi:

- Có chuyện này sao?

Triệu Tứ Dược đang định mở miệng thì Triệu Liên Sinh đã khua tay nói:

- Tôi cũng nghe nói qua, trưởng ban Hàn muốn uống rượu giao bôi với một cô giáo của thôn Hồng Lĩnh, nếu tôi gặp cũng sẽ ép cho tên này chết tại bàn, con bà nó đúng là không ra gì.

Mọi người cười lên ha hả, sau đó cả gian phòng chợt trầm lặng, dù là Triệu Liên Sinh hay Trương Dân Cường cũng không nói thêm điều gì, giống như bí thư Vương chợt xuất hiện làm cho bọn họ không dám nói thêm lời nào vậy.

Một lúc lâu sau Triệu Liên Sinh mới dùng giọng âm u dặn dò:

- Lục Thuận, những ngày nay nên chú ý, nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, như vậy cũng không ai giúp được cậu.

Trong mỗi đơn vị chính quyền, chuyện quan trọng nhất chính là nhân sự, hơn nữa chức vụ thư ký đảng ủy thật sự là chạm tay có thể phỏng, dù là các thành viên ban ngành trong xã cũng khó thể so sánh được.

Dù phòng tổ chức huyện ủy đã có văn bản nói rõ ràng cho ban ngành lãnh đạo xã Tây Hà Tử về chuyện đề cử nhân tuyển, nhưng dân gian cũng đã sớm biết được tin tức về chuyện đề bạt lần này, vì thế mà những lời nghị luận chợt bùng ra khắp nơi.

- Tiểu tử Vương Lục Thuận kia thật sự là may mắn, là nhân tuyển mà phòng tổ chức huyện đề cử cho xã, đây chẳng phải là hắn sẽ thuận tiện leo lên vị trí thư ký đảng ủy rồi sao?

- Vương Lục Thuận tiến lên thì chủ tịch Triệu lại có thêm một cánh tay mạnh mẽ, như thế dù bí thư của chúng ta có thủ đoạn thế nào cũng coi như là căn cơ không ổn. Tôi nghe nói lần này Vương Lục Thuận lên dài thì Chu Thường Hữu cũng cùng lên bảng.

- Bí thư Vương, bây giờ phòng tổ chức huyện ủy đã thúc chúng ta báo cáo nhân tuyển, anh xem, chúng ta có nên tổ chức hội nghị ban ngành để quyết định nhân tuyển hay không?

Triệu Liên Sinh rất ít khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này hắn ngồi tủm tỉm trong phòng, bộ dạng giống như đến xin chỉ thị.

Dù Triệu Liên Sinh biểu hiện rất ẩn giấu, thế nhưng Vương Tử Quân sao lại không hiểu rõ ý đồ của đối phương? Triệu Liên Sinh rõ ràng muốn mượn hội nghị ban ngành lần này để chèn ép danh tiếng của mình, cũng làm cho cả xã Tây Hà Tử nhìn rõ vấn đề. Vương Tử Quân anh không phải không ưa Vương Lục Thuận sao? Nhưng Triệu Liên Sinh này nhất quyết đẩy Vương Lục Thuận lên, dù anh có ý kiến cũng chỉ có thể nuốt dao vào bụng mà thôi.

Vương Tử Quân nghĩ đến hai vị trí còn thiếu ở xã Tây Hà Tử và ý kiến của lãnh đạo huyện, hắn thầm cười lạnh, một vị trí phó chủ tịch xã, một vị thư ký đảng ủy xã, chỉ ném cho xã quyền đề cử nhân tuyển thư ký đảng ủy xã, đây rõ ràng là có người không vừa mắt mình, muốn lợi dụng thủ đoạn này để quét rác trên mặt hắn. Tình huống lần này chính là tôi sẽ cho tuyến dưới các anh quyền tự quyết, nhưng vị trí thư ký đảng ủy xã lại không phải thứ mà bí thư anh có thể tùy ý lựa chọn, để xem anh có thể làm sao được?

- Được, chuyện này cũng đã đến lúc quyết định, cứ như vậy đi, anh Triệu, anh thông báo cho văn phòng tổ chức hội nghị thành viên ban ngành, chiều nay sẽ mở hội nghị, không cho bất cứ ai xin nghỉ.

Vương Tử Quân khẽ cười rồi dùng giọng bình tĩnh nói.

- Được rồi, bí thư Vương, tôi sẽ cho Vương Lục Thuận tranh thủ thời gian đi thông báo, đỡ cho các đồng chí không quản được cái miệng của mình, đến trưa uống vào vài ly, đến chiều lại không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc.

Triệu Liên Sinh dùng giọng vui đùa nói, sau đó lại dùng giọng nửa thật nửa giả nói:

- Tôi tin đồng chí Vương Lục Thuận sẽ đi thông báo rất nhanh, dù sao thì tiểu tử kia cũng vì chuyện này mà nôn nóng hơn chúng ta rất nhiều.

Một câu nói tiểu tử kia nôn nóng hơn chúng ta đã nói rõ vấn đề, đó chính là vị trí thư ký đảng ủy xã đã là vật trong túi của Vương Lục Thuận, mở hội nghị ban ngành chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Vương Tử Quân không nói một lời, hắn chỉ cười cười từ chối cho ý kiến, giống như căn bản không rõ lời nói của Triệu Liên Sinh.

Hai người nói chuyện với nhau thêm một lúc, lúc này Triệu Liên Sinh mới bỏ đi, Vương Tử Quân ngồi sau bàn làm việc, trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ.

Nếu so với Vương Lục Thuận thì Chu Thường Hữu thật sự không chiếm được ưu thế gì hơn, Vương Tử Quân còn có chút động tâm với lời đề nghị trước đó của Cừu Gia Thành, nhưng bây giờ lời nói như ép vua thoái vị của Triệu Liên Sinh càng làm cho hắn sinh ra cảm giác không thoải mái.

- Tút, tút, tút...

Chuông điện thoại trong trẻo vang lên, Vương Tử Quân thuận tay tiếp điện thoại:

- Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.

- Chào bí thư Vương, tôi là anh Lý của phòng giáo dục huyện.

Một âm thanh nhiệt tình từ đầu dây bên kia truyền đến.

Người có thể nói chuyện đại biểu cho một đơn vị, tất nhiên chỉ có thể là lãnh đạo cao nhất, tuy đối phương không báo chức vụ của mình, nhưng chỉ cần nghe câu nói kia thì Vương Tử Quân đã biết thân phận của người gọi điện thoại cho mình.

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt hiểu rõ mục đích của vị trưởng phòng Lý này, có lẽ là vì hôm qua mình ép rượu trưởng ban Hàn. Nhưng hắn biết rõ mà vẫn giả vờ hồn nhiên chưa phát hiện ra, hắn lên tiếng tạo thế chủ động:

- Trưởng phòng Lý, anh rõ ràng là công tác hiệu suất rất cao, tôi biết anh gọi điện thoại thì chuyện tốt đã đến, anh nói xem, có phải lần này khoản tiền cho xã Tây Hà Tử chúng tôi đã có rồi không? Hơn mười trường tiểu học trong xã chúng tôi cũng không thể nào chờ được nữa rồi.

Trưởng phòng Lý ở đầu dây bên kia nghe xong lời của Vương Tử Quân thì thầm mắng đối phương quá xảo quyệt, mình gọi điện thoại vì mục đích gì thì đối phương đã hiểu rõ ràng, nhưng lại cứ giả vờ ngây ngốc. Tuy hắn thầm mắng trong lòng nhưng cũng không muốn Vương Tử Quân cứ khăng khăng níu kéo chuyện trưởng ban Hàn chọc ghẹo giáo viên tuyến xã, sự việc như vây có thể lớn có thể nhỏ, nếu chọc lên đến tuyến huyện thì chính mình cũng khó thể nào xử lý cho xong.

- Ôi, bí thư Vương của tôi, anh cũng đừng làm khó tôi quá, chỗ này của tôi cũng chỉ là một nha môn nghèo hèn, hận không thể kiếm được nhiều tiền chia cho mọi người. Nhưng anh cứ yên tâm, tôi nhất định giúp đỡ cho thôn Hồng Lĩnh sửa chữa trường học, hai ngày nữa anh cho cán bộ của tổ giáo dục lên huyện, chúng tôi sẽ chuyển tiền.

Trưởng phòng Lý dù sao cũng là cán bộ công tác lâu năm, đầu tiên phải mở miệng kể khổ, sau đó mới thay đổi câu nói, quyết định cho ra một thái độ khoan khoái với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân tất nhiên cũng hiểu ý của vị trưởng phòng này, thầm nghĩ mình biến thành ác nhân cũng có cái tốt, tuy trò chơi giết gà dọa khỉ kia cũng không hay, nhưng hiệu quả của nó thật sự là khá tốt.

- Như vậy thì xin cảm tạ trưởng phòng Lý. Trưởng phòng Lý, có chuyện tôi cần xin lỗi anh, ngày hôm qua thật sự là quá bận, loay hoay mãi vẫn không có thời gian dùng cơm với các đồng chí tổ khảo sát của phòng giáo dục, thật sự thất lễ. Thế này đi, trưởng phòng Lý, đợi có cơ hội tôi về huyện, nhất định sẽ bày tiệc bổ sung.

Vương Tử Quân dùng giọng hồ đồ nói, điều này làm cho trưởng phòng Lý yên lòng, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng chuyện này cũng có thể cho qua. Nhưng tên Hàn Lâm Đạt kia cũng cần phải gõ cho một trận, ông đây là trưởng phòng mà còn không dám trêu hoa ghẹo liễu, một tên lính quèn như người lại dám chọc hoa dại ven đường.

- Ôi, bí thư Vương quá khách khí rồi, nếu về huyện thì tôi sẽ làm chủ, anh cũng cần phải cho tôi cơ hội để tận tình địa chủ mới được.

Người ta nể tình thì Vương Tử Quân cũng rất biết cách phối hợp, hai người thế là gọi điện thoại rất nóng hổi, giống như hận không thể lập tức ngồi cùng bàn.

- Bí thư Vương, nếu không phải hôm nay tôi còn phải đến sở giáo dục tranh thủ tiền quỹ chuyên dụng để cải tạo trường tiểu học nông thôn, nói gì cũng phải nhát định xuống Tây Hà Tử tiếp cậu một phen. Thế này vậy, chờ tôi quay lại, hai anh em ta sẽ say sưa một bữa, thế nào?

Trưởng phòng Lý ở đầu dây bên kia giống như có thứ gì thúc giục, nhanh chóng cười hì hì nói với Vương Tử Quân.

"Quỹ chuyên dụng để cải tạo trường tiểu học?"

Vương Tử Quân nghe thấy vậy mà hai mắt chợt sáng ngời, nếu như trong huyện có thể tranh thủ được khoản tiền quỹ này, không phải sẽ cho xã mình một cơ hội sao? Hắn đã đến và tự tay dạy một hôm ở trường tiểu học Hồng Lĩnh, hắn thật sự hiểu rõ tình huống của trường là như thế nào, nếu khoản tài chính kia có thể phân phối xuống thì thật sự là tạo phúc cho con cháu trong xã. Vương Tử Quân là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, tất nhiên hắn cũng hy vọng mình có thể làm được gì đó tạo phúc cho nhân dân.

- Trưởng phòng Lý, tôi chờ tin thắng lợi của anh từ trên tỉnh, tôi nói trước, anh về sớm cũng nên nói tôi một tiếng, nếu có quỹ thì cũng đừng quên xã Tây Hà Tử chúng tôi đấy.

- Bí thư Vương, việc này cậu không cần nghĩ nhiều, không phải anh đây dội gáo nước lạnh, nhưng anh biết sự việc này cũng không có mấy hy vọng. Đây là phần tài chính chuyên dụng của quốc gia, chúng ta lại không có quan hệ vượt qua thử thách, anh đây cũng chỉ ôm tâm tư lên thử sức mà thôi, không thể nào biết trước được.

Trưởng phòng Lý cười khổ nói.

- Tiền quỹ này đang ở trong tay sở giáo dục sao?

Vương Tử Quân thầm có ý nghĩ, hắn trầm giọng nói.

- Sở giáo dục đã được duyệt, nhưng phòng tài chính còn chưa chuyển khoản, hai đơn vị này dù là đi đến đâu cũng khổ sở, chúng ta cũng chỉ có thể lên báo danh, nếu như có thể thành công, như vậy tôi làm trưởng phòng giáo dục cũng không uổng công.

Sở giáo dục, phòng tài chính tỉnh, Vương Tử Quân chợt có một ý nghĩ, hắn chợt nói:

- Trưởng phòng Lý, anh trước tiên cũng đừng đi ngay, tôi có vài người quen, trước tiên tôi liên lạc với bọn họ cái đã, để xem có thành công hay không.

Vương Tử Quân không chờ đối phương đồng ý mà cúp điện thoại, dưới tình huống bình thường thì hắn cũng không muốn làm phiền chú mình là Vương Giải Phóng, nhưng phòng học ở thôn Hồng Lĩnh bây giờ rất nguy hại, giống như có một cái búa tạ đang đập vào lòng hắn.

Vương Tử Quân bấm số gọi đến phòng làm việc của Vương Giải Phóng không chút do dự...

...

Trưởng phòng Lý của phòng giáo dục huyện Hồng Bắc cầm điện thoại với gương mặt khổ sở, trong lòng thầm nghĩ bí thư Vương thật sự làm việc hấp tấp, nhưng trong lòng thầm chờ đợi đối phương thật sự có người quen ở hai đơn vị kia.

Năm phút trôi qua, điện thoại không vang lên, trưởng phòng Lý tỏ ra có chút thất vọng.

- Trưởng phòng, khi nào thì chúng ta xuất phát?

Chủ nhiệm văn phòng của phòng giáo dục nhìn sang trưởng phòng Lý rồi hỏi.

Trưởng phòng Lý trầm ngâm một chút rồi khẽ nói:

- Chờ thêm vài phút nữa.

Có người hỏi một phút thì dài bao nhiêu? Điều này cần phải xem anh đang ở trong hay ở ngoài nhà cầu. Lúc này trưởng phòng Lý đang ở vào giai đoạn khó khăn, tiếng kim đồng hồ di chuyển vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, hắn cảm thấy cực kỳ nóng lòng.

Lại năm phút trôi qua, trưởng phòng Lý đã không còn hy vọng gì, khi hắn chuẩn bị đứng lên thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Bí thư Tả còn chưa có thông báo gì sao?

Vương Lục Thuận nghiêm mặt nhìn khoa viên văn phòng Lưu Thuận Dương, sau đó lạnh giọng quát.

Lưu Thuận Dương là cán bộ hơn hai mươi tuổi, trước kia vì có quan hệ khá tốt với Chu Thường Hữu cho nên hầu như không được Vương Lục Thuận cảm thấy thuận mắt. Hôm nay chuyện chủ nhiệm Vương tiến lên làm thư ký đảng ủy hầu như đã là ván đóng thuyền, thế cho nên muốn bùng phát ra uy nghiêm của mình, nhưng rất không may là Lưu Thuận Dương này lại không chịu cúi đầu.

- Chủ nhiệm Vương, sáng sớm bí thư đã xuống thôn, nghe nói đi đến thôn Vương Trại, nhưng gọi điện thoại đến thôn Vương Trại thì không ai nghe máy.

Lưu Thuận Dương thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Lục Thuận, tuy cảm thấy có chút uất ức nhưng vẫn dùng giọng đường hoàng giải thích.

Điện thoại gọi không thông thì văn phòng cũng không còn cách nào khác, cách giải thích như vậy rất bình thường, lãnh đạo văn phòng cũng sẽ không truy cứu. Nhưng việc này có quan hệ trọng đại, hơn nữa Vương Lục Thuận đã sớm không vừa mắt với Lưu Thuận Dương, thế cho nên tính tình càng bùng phát.

- Điện thoại không ai nghe máy? Đây là lý do sao? Lãnh đạo sắp xếp xuống, tôi chỉ xem kết quả, mặc kệ có gọi điện thoại được hay không, cậu nên làm gì cũng không biết sao? Cậu cũng không tự mình đi xuống một chuyến được à? Tuổi trẻ cần phải siêng năng chịu khó, chạy xuống thôn một chuyến sẽ chết người sao?

Đám người Đỗ Hiểu Mạn lúc này đang ngồi rất nghiêm chỉnh, không ai dám lên tiếng. Tình thế trước mắt đã quá rõ ràng, không cần biết trong lòng bọn họ có đồng tình với Lưu Thuận Dương hay không, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn mà thôi, không dám đứng ra khuyên giải. Bọn họ cũng biết Vương Lục Thuận này sắp thành thư ký đảng ủy xã, là một thành viên ban ngành, tuy bọn họ đồng tình với Lưu Thuận Dương nhưng không ai dám hó hé câu nào.

- Chủ nhiệm Vương, tôi sẽ đi tìm.

Lưu Thuận Dương cúi đầu nói một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.

- Đứng lại, tôi cho cậu đi rồi sao?

Khi tất cả mọi người tưởng rằng Vương Lục Thuận đã nổi nóng xong, không ngờ lúc này Vương Lục Thuận lại tiếp tục gọi Lưu Thuận Dương quay lại và lớn tiếng khiển trách.

Gương mặt Lưu Thuận Dương căng phồng và đỏ bừng, nhưng lúc này hắn cũng không thể không quay đầu lại:

- Chủ nhiệm Vương, ngài còn gì cần phân phó.

- Công tác không vững, tác phong lơ là, cậu đến văn phòng đảng ủy chính quyền mà không học được thứ tốt, hết lần này đến lần khác lại chỉ biết học đòi thứ xấu, trước tiên cậu đi tìm bí thư Tả, sau về làm bản kiểm điểm.

Vương Lục Thuận nói rồi vẫy tay với Lưu Thuận Dương, giống như đang đuổi ruồi bọ.

Ai cũng biết Vương Lục Thuận làm như vậy rõ ràng là ông say không phải vì rượu, chẳng qua chỉ là muốn cho đám người chung quanh biết mâu thuẫn giữa mình và Chu Thường Hữu là thế nào, bây giờ mình hoàn toàn có thể làm vua.

Chu Thường Hữu nhìn bóng lưng Triệu Tứ Dược bỏ đi mà buông bút rất nặng nề, hắn muốn nói gì đó nhưng môi mấp máy mà không nên lời.

Chút chuyện nhỏ trong văn phòng nhanh chóng bị gió thổi tan, nhưng trong mắt mọi người thì sắp có nhiều chuyện xảy ra.

Từ khi Lưu Căn Phúc gặp chuyện không may đến bây giờ thì bí thư Vương tiến lên như diều gặp gió, bây giờ chủ tịch Triệu đưa Vương Lục Thuận lên làm thư ký đảng ủy, rõ ràng là một hành động chèn ép bí thư. Người nào mà không biết Vương Lục Thuận chính là thủ hạ đắc lực của Triệu Liên Sinh ở xã Tây Hà Tử?

Dưới sự theo dõi sát sao của đám cán bộ ủy ban xã Tây Hà Tử, một cuộc hội nghị có liên quan đến vấn đề đề bạt nhân tuyển tiến lên làm thư ký đảng ủy xã bắt đầu được tiến hành. Vì hội nghị sẽ giải quyết vấn đề nhân sự, thế cho nên lúc bắt đầu đã có chút nặng nề.

Vương Tử Quân cuối cùng cũng đi vào phòng họp, đây là quyền lợi của hắn, mà hắn bây giờ càng ngộ rõ sự ảo diệu của nó. Vì thế tất nhiên hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho quyền lợi này.

- Các đồng chí, bây giờ mở họp, hội nghị lần này chỉ có một chủ đề, đó chính là nghiên cứu và đưa ra quyết định về nhân tuyển cho vị trí thư ký đảng ủy xã. Ủy viên Lý, trước tiên cô truyền đạt ý kiến của phòng tổ chức cho mọi người.

Vương Tử Quân ngồi xuống thì di thẳng vào vấn đề.

Lý Thu Na chợt kinh ngạc, nhưng nàng cũng đã sớm có chuẩn bị với chuyện này, nàng đằng hắng một cái rồi cười nói:

- Các vị, ý kiến của phòng tổ chức là như thế nào, tôi nghĩ mọi người chắc chắn còn rõ ràng hơn tôi.

Lý Thu Na nói một câu giống như một cây châm đâm vào quả bong bóng căng phồng, đám người trong phòng họp đều nở nụ cười thầm hiểu. Vương Tử Quân liếc mắt nhìn Lý Thu Na, trực giác cho hắn biết người phụ nữ này không đơn giản, rất biết cách làm hòa hoãn bầu không khí trầm mặc. Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân càng có thêm nhận thức về Lý Thu Na.

- Tôi nói đơn giản một chút, cũng không chiếm quá nhiều thời gian. Đó là hiện tại ban ngành chúng ta đang thiếu hai vị trí, ý của phòng tổ chức chính là chúng ta đề cử hai người.

Lý Thu Na nói đến đây thì không nói thêm điều gì, nàng chuyển ánh mắt về phía Vương Tử Quân. Tuy rất cả thành viên ban ngành đều biết hai nhân tuyển kia một thực một hư, nhưng những lời nói như vậy cũng không thể phát ra trên hội nghị ban ngành.

Triệu Liệt ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, sau khi nghe Lý Thu Na nói như vậy thì thầm hiểu câu nói "Có trí thì nên", hắn thấy hội nghị ban ngành sẽ thông qua mà thôi. Vương Lục Thuận vốn là chủ nhiệm văn phòng ủy ban, chỉ tính riêng điều này cũng đủ cho hắn tiến lên làm thư ký đảng ủy xã, hơn nữa những năm qua hắn lại công tác rất sinh động, bây giờ làm thư ký đảng ủy cũng rất phù hợp.

Cảm giác tất cả mọi thứ đã nằm sẵn trong tay giống như đã lâu rồi chưa từng xuất hiện, Triệu Liên Sinh thầm nghĩ như vậy mà càng nhận định sự kiện lần này sẽ là một ván cờ quyết định nhân sự giữa mình và Vương Tử Quân.

Đợi đến khi Lý Thu Na nói hết lời thì Triệu Liên Sinh nhanh chóng nhìn về phía Trương Dân Cường, tỏ ý cho đối phương là người mở miệng đầu tiên, coi như định sẵn một phương án cho xong. Vì trước đó đã từng có liên hệ với nhau, thế cho nên Trương Dân Cường cũng khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Đám thành viên ban ngành đang ngồi trong phòng họp đều khẽ nhíu mày một cái, tất nhiên nó cũng sẽ khó thể nào qua mắt được Vương Tử Quân, hắn nhìn về phía Triệu Liên Sinh giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, thế là cười nhạt một tiếng nói:

- Lân này huyện ủy để cho chúng ta đề cử hai nhân tuyển, đây là huyện ủy tỏ ra tín nhiệm ban ngành xã Tây Hà Tử chúng ta, càng như vậy thì chúng ta càng phải đề cử lên những đồng chí vĩ đại, như vậy sẽ không phụ lòng lãnh đạo, đồng thời cũng hoàn thành viên mãn nhiệm vụ mà huyện ủy đã giao cho chúng ta.

- Nói thật, các đồng chí, chuyện này thật sự rất khó khăn với tôi, tôi đã đến xã Tây Hà Tử hơn hai tháng, trong thời gian này tôi phát hiện các đồng chí công tác rất cẩn trọng, mỗi người đều làm hết phận sự. Nếu có cơ hội, tôi muốn đề cử tất cả các đồng chí lên, để cho tất cả đều ở vị trí lãnh đạo trọng yếu, tôi cảm thấy tất cả cán bộ xã Tây Hà Tử đều có thể hoàn thành nhiệm vụ mới một cách tốt đẹp.

Vương Tử Quân nói làm cho đám thành viên ban ngành ngồi trong phòng hợp chợt trở nên hồ đồ, tại sao bí thư lại nói ra những lời khách sáo như vậy? Những lời thế này phải nói ra ở hội nghị cán bộ toàn xã mới đúng, sao lại nói ở đây, lãnh đạo có ý đồ gì?

- Tôi thật sự cảm thấy khó khăn, tất nhiên cũng biết mọi người có khó khăn không kém.

Triệu Liên Sinh thật sự không thể nào biết được ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế là thầm mắng một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, ông cũng không dễ vượt qua như vậy. Nhưng những lời này hắn chỉ giấu chặt trong lòng, trường hợp này hắn không thể nào nói ra, chỉ sợ sẽ làm người ta tức giận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status