Cạm bẫy tổng tài

Chương 160: Che giấu sự thật



Kiểu nụ cười hạnh phúc dịu dàng đó trên mặt của Lâm Thanh Mai khiến Đường Văn Tú hơi nhíu mày, anh ta suýt nữa kinh ngạc đến mức lộ ra sự thật.

Anh ta thậm chí bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào tin tức anh ta nhận được là sai sao?

Hơn nữa còn lố bịch như thế?

Nhưng cậu cả của anh và chú hai của Lập Gia Khiêm là cùng một đơn vị, hơn nữa là anh em thân thiết!

Nếu như thời gian không có thay đổi, Lập Gia Khiêm lúc này chắc là đang tham gia hôn lễ...

Tuy là một hôn lễ giấu kín chỉ trong nội bộ gia đình, nhưng vẫn là hôn lễ đúng nghĩa!

Vì tránh mình nói sai, Đường Văn Tú không có nói chuyện này ra.

Nhưng biểu tình trở nên phức tạp hơn trên mặt anh ta khiến Lâm Thanh Mai không nhịn được mà hỏi: “Anh sao thế? Chuyện tôi và Gia Khiêm ở bên nhau khiến anh không thể tin như vậy à?”

“Không có, tôi không phải là không tin... Thanh Mai, nếu cô đã mang thai con của Gia Khiêm, vậy hai người khi nào chuẩn bị hôn lễ?” Anh ta bất động thanh sắc hỏi.

Trong mắt của Lâm Thanh Mai vụt qua một tia bất lực: “Trước mắt vẫn chưa biết, không giấu gì anh, ba của Gia Khiêm và ông nội của anh ấy đều còn chưa công nhận tôi...”

Trong đôi mắt đen của Đường Văn Tú nhiều hơn sự đau lòng, anh ta nhìn người phụ nữ đắm chìm trong tình yêu hạnh phúc này, đột nhiên cảm thấy phải cách cô càng lúc càng xa.

Lúc đầu muốn tiếp cận trái tim của cô, bởi vì sự qua đời của người tình Na Na mà bị trì hoãn như thế...

Một khi đã bỏ lỡ, người phụ nữ đã lòng động lòng bây giờ vẫn rất tán thưởng nháy mắt đã trở thành một bà mẹ chưa kết hôn.

Đường Văn Tú nhìn cái bụng còn chưa nhô lên của cô, cho dù anh ta không muốn thừa nhận, cũng không thể phủ định trong bụng cô đã có một sinh mạng nhỏ.

Anh ta cụp mắt thở dài một tiếng: “Cuộc đời thật là kỳ diệu, không để ý thì sẽ bỏ lỡ một số người...”

Nghe thấy sự cảm khái của anh ta, Lâm Thanh Mai chỉ là lẳng lặng nghe chứ không lên tiếng.

Một lát sau, Đường Văn Tú ngước mắt nhìn cô: “Thanh Mai, tôi rất xin lỗi! Khoảng thời gian này tôi quá chìm đắm vào thế giới của chính tôi mà lơ cô đi, bắt đầu từ bắt giờ, tôi sẽ lần nữa xuất hiện ở trong cuộc đời của cô, sau khi biết tôi là trai đểu tùy tiện xảy ra quan hệ với các cô gái như thế, cô còn nguyện xem tôi là bạn của cô không?”

Ánh mắt của Đường Văn Tú rất chân thành lại toát ra chút lo lắng ẩn hiện, Lâm Thanh Mai cũng chân thành trả lời: “Anh đương nhiên vẫn là bạn của tôi! Là bạn bè, cuộc sống riêng của anh sống như nào không có trực tiếp ảnh hưởng gì đến quan hệ bạn bè của chúng ta, chỉ cần chúng ta tôn trọng và có thể nói chuyện với nhau được, chúng ta có thể là bạn bè cả đời.”

Bạn bè cả đời...

Câu nói cuối cùng cô nói này lọt vào trong tai của anh ta ẩn ẩn lại cảm thấy nhói lòng, nhưng anh ta không có nói gì.

Anh ta chỉ là nói: “Nếu chúng ta đã là bạn bè, vậy cô nhớ kỹ, bờ vai của Đường Văn Tú tôi mãi mãi cho cô mượn để tựa vào, cô vui hay không vui đều có thể bất cứ lúc nào đến tìm tôi, chỉ cần cô không chê tôi.”

“Đường tổng à anh thật biết nói đùa, tôi có tư cách gì chê anh, hai chúng ta đừng nói mấy lời khách sáo này nữa, nói giống như anh, cơm tối của anh có thể không cần ăn một mình rồi! Trong phòng bếp của tôi có rất nhiều hải sản tươi, vốn dĩ đầu bếp sẽ đến nấu cơm cho tôi, anh nếu như tâm trạng tốt, tôi không để bụng cơm anh rang đâu!” Lâm Thanh Mai nghĩ rồi, có lẽ Đường Văn Tú có chút việc, sẽ càng dễ dàng giúp anh thoát khỏi ám ảnh người tình qua đời.

Đường Văn Tú vừa nghe thật sự có hứng thú: “Được! Cô nói! Tôi tuy không phải thường xuyên vào bếp, nhưng trình độ nấu nướng không tệ, để cô nếm thử tay nghề của tôi! Cô dẫn đường đi, hải sản ở đâu?”

Anh ta đã đứng dậy trước, mặt mày hớn hở, khoảng thời gian này đồ ăn của anh ta luôn không có quy luật, ngoài uống rượu và hút thuốc ra, đồ ăn luôn ăn rất ít, anh cũng gầy đi mấy cân rồi.

Lâm Thanh Mai đi theo đằng sau anh ta cùng đi vào trong phòng, cô cười hỏi: “Tôi đoán trình độ nấu nướng của anh cũng là vì dùng lúc tán gái phải không? Bữa tối dưới ánh nến, rượu vang với hoa, cộng thêm mấy lời ngọt ngào, thuận theo tự nhiên mà bên nhau...”

Đường Văn Tú xoay ngươi hơi nheo mắt khẽ lắc đầu: “Lâm Thanh Mai, cô rất hiểu mấy kiểu này nhỉ, xem nhiều phim truyền hình rồi phải không?”

Cô đẩy vai của anh ta đi về phía trước: “Mau đu chuẩn bị, tôi chỉ biết anh nếu như nướng hỏng tôm hùm bự của tôi rồi thì tôi ăn anh!”

Anh ta cúi đầu nhìn người phụ nữ này, quăng cho cô một ánh mắt: “Cô muốn ăn phần nào của tôi?”

Ánh mắt của Lâm Thanh Mai cứng lại, mất vài giây mới hiểu được ý tứ mà anh ta nói, cô giơ tay cốc vào đầu của anh ta tức giận nói: “Đường Văn Tú! Tư tưởng của anh thật thiển cận! Anh còn nói đùa kiểu này nữa thì tôi đuổi anh ra ngoài!”

“Được được được, xin lỗi... còn nói xem tôi là bạn bè, ngay cả nói đùa cũng không cho nói, cô có cần nghiêm túc như vậy không? Con người sống ngay cả khổ sở đều không thể nói, cuộc sống đó còn có ý nghĩ gì nữa?”

Đường Văn Tú vẻ mặt oán thán đi vào phòng bếp, thuận tay cầm chiếc tạp dề treo trên tường mặc vào người mình, ánh mắt vô cùng tự tin nói: “Tôi rất lo lắng, sợ cô yêu đồ ăn tôi nấu, vậy sau này tôi há không phải là vì cô mà làm người đàn ông nội trợ sao?”

Đường Văn Tú cười ha hả hai tiếng: “Có tự tin là chuyện tốt, tôi hy vọng anh lát nữa đừng vả mặt, vì để anh tự do phát huy, tôi đi tắm trước, có cơm tốt thì gọi tôi, tôi đã bắt đầu đói rồi...”

Tận mắt thấy bóng lưng của người phụ nữ rời khỏi rồi, trái tim của Đường Văn Tú bỗng cảm thấy bị một loại vui vẻ kỳ diệu chiếm cứ rồi.

Rõ ràng biết anh ta dù chuẩn bị bữa tối hoàn mỹ hơn nữa, Lâm Thanh Mai cũng sẽ không xảy ra quan hệ với anh ta, nhưng lúc này muốn chuẩn bị cho cô ăn.

Vừa tưởng tượng đến Lâm Thanh Mai nếu như khen ngợi không dứt đối với đồ ăn anh ta nấu, loại cảm giác mong chờ mãnh liệt đó khiến anh ta một giây cũng không muốn đợi nghĩ, anh ta lập tức bắt con tôm hùm bự từ trong bể...

...

10 phút sau, Thanh Long dẫn hai đầu bếp da trắng ấn chuông cửa.

Lâm Thanh Mai còn ở trong phòng tắm, Đường Văn Tú thân trên trống không chỉ có một chiếc tạp dề, tay anh ta cầm một con dao ăn đồ tây đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Thanh Long sững người, hai đầu bếp nhìn nhau, Đường Văn Tú nói thẳng: “Tối nay bữa tối của Lâm Thanh Mai tôi lo rồi, phòng bếp không cần các người...”

Nói rồi muốn đóng cửa lại, Thanh Long một tay đè trên cánh cửa hỏi: “Đường tổng, xin hỏi cô Lâm ở trong phòng sao?”

Đường Văn Tú liếc nhìn anh ta trực tiếp nói tiếng anh với hai đầu bếp, ý tứ chính là nơi này không có chuyện của bọn họ rồi.

Hai vị đầu bếp đồng thời nhìn sang Thanh Long, Thanh Long gật đầu cho phép bọn họ đi.

Đợi sau khi đầu bếp đi rồi, Đường Văn Tú mắt tối đi nói: “Anh đến phòng bếp, tôi vừa hay có chuyện muốn hỏi anh.”

Ánh mắt của Thanh Long có hơi nghi hoặc, anh ta không có nói gì đi theo Đường Văn Tú vào phòng, hai người cùng đi vào phòng bếp.

Vì để ngăn ngừa Lâm Thanh Mai sau khi từ phòng tắm đi ra sẽ nghe thấy, Đường Văn Tú còn cố tình ấn nút tự động đóng cửa thủy kinh lớn ngăn cách phòng bếp lại.

“Thanh Long, anh nói thật cho tôi biết, hôm nay có phải là ngày Lập tổng của các anh kết hôn không?”

Khi nhìn thấy Đường Văn Tú đột nhiên xuất hiện ở trong phòng của Lâm Thanh Mai điều này đã khiến Thanh Long rất kinh ngạc, bây giờ lại nghe thấy câu chất vấn như này, Thanh Long không biết nên trả lời như nào.

Sự trầm mặc của Thanh Long khiến Đường Văn Tú lập tức chắc chắn chân tướng của sự việc.

Anh ta tức giận nói: “Lập Gia Khiêm thật sự con mẹ nó biết chơi! Đường Văn Tú tôi cho dù là cậu chủ ăn chơi, nhưng cũng chưa từng đi lừa gạt cô gái nào! Lâm Thanh Mai ngốc ngốc không biết gì chờ đợi ở Maldives, lại không biết Lập Gia Khiêm ở trong nước đã cưới người phụ nữ khác!”

Thanh Long tiếp tục trầm mặc, mối quan hệ vi diệu giữa ông chủ và bạn của ông chủ này, không phải là người làm thuộc hạ như anh ta có thể đi quản được.

Chuyện này ngoài báo cáo cho Lập tổng hoặc trợ lý Đỗ ra, trong lòng Thanh Long thật sự vẫn khá sụp đổ.

Vụ này so với việc anh ta liều mạnh đánh nhau với người khác còn khó xử lý hơn...

“Được rồi, anh đi đi, dù sao hỏi những người như các anh cũng không có tác dụng! Chuyện này tôi sẽ hỏi Lập Gia Khiêm!” Đường Văn Tú xua xua tay mất kiên nhẫn đuổi Thanh Long đi.

Thanh Long anh mắt băn khoăn cuối cùng vẫn nói: “Đường tổng, vẫn hy vọng anh trước khi nói chuyện với Lập tổng, đừng chuyện này cho cô Lâm.”

Đường Văn Tú lườm anh ta: “Loại chuyện này còn cần anh phải nhắc sao? Anh tưởng tôi yêu như vậy sẽ nhắc muối vào vết thương của người ta sao? Lâm Thanh Mai là bạn của tôi! Lập Gia Khiêm cũng là bạn của tôi! Xảy ra chuyện như này, con mẹ nó cũng cảm thấy thật khó xử...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status