Cạm bẫy tổng tài

Chương 168: Bạn tốt tâm sự



Câu hỏi của Lập Gia Khiêm làm cho bốn vị Hacker nhìn nhau, cuối cùng nhất trí gật đầu.

Nhưng tổ trưởng Hacker vân nói ra: "Nhưng mà những chuyện này chỉ là dự đoán trước mắt của chúng ta, nếu như chúng ta sai rồi thì sao? Ai cũng không nói chính xác được.”

"Trọng điểm điều tra hai người Kiệt và Hạ Thiên kia! Bên này tôi sẽ tùy thời liên hệ với tổ trưởng Cao."

Lập Gia Khiêm tắt màn hình máy tính, lúc này anh cần tỉnh táo một chút.

Nếu thật sự là Hạ Thiên sai sử Kiệt gây nên, vậy thì Kiệt ẩn núp hai năm bên cạnh quả thật là tinh tế đáng sợ..

Lập Gia Khiêm thậm chí không dám tưởng tượng tiếp.

Anh có chút do dự nhìn di động xuất thân, sống bao nhiêu năm rồi lần đầu tiên xuất hiện khủng hoảng như vậy, cảm giác mệt mỏi cả thể xác và tinh thần này làm thân kinh anh căng thẳng không thể nào buông lỏng được, một cảm giác hít thở không thông mãnh liệt ập vào mặt, làm cho anh có cảm giác muốn nổi điên!

Một sự nóng nảy muốn ngủ cũng không muốn ngủ được đến hỏng mất làm anh rất muốn đi đánh nhau một trận thật sướng...

Lập Gia Khiêm tắt đèn thư phòng, trong thư phòng tối đen, một mình anh ngồi ở ghế sofa sát đất, một mình ngồi trên mặt ghế, chấm đỏ ở giữa ngón tay chớp tắt, sương mù dày đặc từ trong miệng anh nặng nề và trống rỗng phun ra.

Anh tưởng tướng đến hoàn cảnh bây giờ của Lâm Thanh Mai, có phải cô đã phải chịu ngược đãi...

Cô có còn khỏe mạnh không?

Cục cưng trong bụng cô có còn không?

Đủ loại chuyện xấu không ngừng tuôn ra trong đầu anh, anh cảm giác được lòng mình lại lần nữa huyết nhục mơ hồ.

Sự sợ hãi và đau đớn sâu trong tận xương tủy dần dần tràn ra theo máu của anh, ngón tay kẹp thuốc lá của anh bắt đầu hơi run lên.

Lập Gia Khiêm cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại một mình, anh sợ chính mình không thể chịu được mọi thứ ở đây, đột nhiên có một ngày cầm lấy vũ khí giết lấy mình.

Hung hãn ấn tàn thuốc xuống gạt tạt, anh câm điện thoại của mình gọi cho Bạch Cảnh Thụy một cuộc điện thoại.

Hơn một tiếng sau, Bạch Cảnh Thụy và Lập Gia Khiêm cùng nhau xuất hiện ở một quán quyền anh.

Bọn họ đều tự thay đổi quyền anh, mang bao tay quyền anh và bộ bảo vệ răng miệng, đứng trước mặt nhau, hai khuôn mặt đàn ông tuấn mỹ cương nghị dưới ánh đèn mờ có vẻ u ám.

Hai người nhìn nhau một phút đồng hồ, giây cuối cùng đột nhiên vung quyền ra

Lập Gia Khiêm và Bạch Cảnh Thụy cũng rất nhập tâm, hai bên đều không giữ lại toàn lực phóng ra, giống như trong lòng bị đè nén quá lâu cần phải cật lực phát tiết ra ngoài...

Hai mươi phút sau, bọn họ đều mệt rã rời trên đài quyên anh.

Trên mặt hai người đều có vết thương.

Lập Gia Khiêm trước tiên nhả bảo vệ răng sang một bên, lúc này anh cảm nhận sợ hãi trong cơ thể ít đi một chút, cơ thể đau nhức và mỏi mệt nặng nề làm cho anh có mấy giây thất thân, không nghĩ cái gì cả.

Bạch Cảnh Thụy nằm một lúc rồi đứng lên xuống đài lấy hai chai nước khoáng, lần nữa lên đài ném một bình nước ra.

Lập Gia Khiêm tay không nhận lấy, anh ngồi dậy chân sau quỳ gối, một tay để trên đầu gối mở nước khoáng uống mấy ngụm.

"Gia Khiêm, tôi biết bây giờ cậu rất đau khổ, nhưng cậu phải kiên trì tiếp tục! Thanh Mai còn chờ cậu đến cứu! Xảy ra chuyện này ai cũng không ngờ được, bản thân tự trách cũng vô dụng."

Bạch Cảnh Thụy từ thái đối chửi ầm lên với anh lúc trưởng chuyển thành tỉnh táo như bây giờ, dùng thời gian một ngày để điều chỉnh.

Sau khi Lâm Thanh Mai gặp chuyện không may, không chỉ anh ta, còn cả Đường Văn Tú, Tạ Bân, Lý Trường Lâm cũng trách cứ Lập Gia Khiêm!

Bởi vì người là vệ sĩ của Lập Gia Khiêm đưa đi.

Điểm này, Lập Gia Khiêm khó chối tội được.

về phần tại sao Tạ Bân và Lý Trường Lâm lại biết rõ chuyện Lâm Thanh Mai mất tích, bởi vì Lập Gia Khiêm phát động những lực lượng có thể dùng này cùng tìm kiếm Lâm Thanh Mai.

Vào thời khắc nguy cơ này, anh cũng không để ý Tạ Bân và Lý Trường Lâm có còn thích Lâm Thanh Mai hay không.

Dù sao Lâm Thanh Mai cũng là người phụ nữ của anh rồi, còn mang thai con anh, người đàn ông cô yêu cũng là Lập Gia Khiêm anh.

Anh còn cố ký những người đàn ông đơn phương tương tư kia làm gì!

Thêm một người hỗ trợ thêm một phần hy vọng.

Bạch Cảnh Thụy thấy ánh mắt Lập Gia Khiêm vẫn trống rỗng như trước nhìn xung quanh, anh ta đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống võ võ bả vai Lập Gia Khiêm.

"Có bất kỳ cái gì cần giúp đỡ thì nói cho tôi! Tôi cũng đã phát động những bạn bè trong giới của tôi tìm, chúng ta không thể để Thanh Mai thất vọng!" Mấy câu nói vang vọng có lực của Bạch Cảnh Thụy gọi về thân trí của Lập Gia Khiêm.

Lập Gia Khiêm ngước mắt nhìn anh: "Cảnh Thụy, tôi rất sợ! Tôi có một loại trực giác, giống như là tôi không tìm được cô ấy nữa.."

Đối mặt với vẻ mặt tuyệt vọng của Lập Gia Khiêm làm trong lòng Bạch Cảnh Thụy như bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào!

Cảm giác sợ hãi của Lập Gia Khiêm không phải là sợ hãi của anh ta sao?

Cho dù đời này anh ta và Lâm Thanh Mai có vô duyên đi nữa, anh cũng không muốn Lâm Thanh Mai bị chút tổn thương nào.

Hốc mắt cay cay làm Bạch Cảnh Thụy đột nhiên đứng dậy xoay người lại, mô hôi chảy vào trong con mắt chua xót trở thành một loại kích thích sâu sắc, làm anh ta nhắm chặt mắt lại nuốt hết tâm trạng xuống ngược vào cổ họng.

Thân là bạn tốt của Lập Gia Khiêm, Bạch Cảnh Thụy có thể hiểu được lòng anh nhất.

"Đừng nói những lời không may này! Lập Gia Khiêm, chúng ta giao hẹn đi? Nếu như tôi tìm được Lâm Thanh Mai trước, chúng ta để cô ấy lựa chọn lại một lần."

Lời nói của Bạch Cảnh Thụy làm Lập Gia Khiêm chậm rãi đứng lên, anh bị lời nói kỳ quái của Bạch Cảnh Thụy lôi lại lý trí.

Lập Gia Khiêm nhìn bóng lưng Bạch Cảnh Thụy đột nhiên hỏi: "Lời này của cậu là có ý gì?”

Bạch Cảnh Thụy trong lòng giãy dụa mãnh liệt vẫn xoay người lựa chọn đối mặt với anh: "Kỳ thật cậu đã sớm biết không phải sao? Cần gì biết rõ rồi còn cố hỏi."

Ánh mắt của Lập Gia Khiêm trầm xuống, hàn ý dày đặc hỏi: "Cậu yêu Lâm Thanh Mai?”

Anh hỏi trắng ra, Bạch Cảnh Thụy nắm chặt hai nắm đấm bình bình thản thản trả lời: "Đúng, tôi yêu cô ấy"

A.... Lập Gia Khiêm đột nhiên bước nhanh đến, xoay người một cái, nhảy xuống đài quyên anh.

Nhìn Lập Gia Khiêm không nói lời nào đã rời đi làm Bạch Cảnh Thụy nổ cơn giận, anh ta hơi gầm lên với bóng lưng của Lập Gia Khiêm: "Tình

yêu của tôi đối với cô ấy trong mắt cậu nhẹ bẫng như vậy sao?"

Lúc này, bước chân của Lập Gia Khiêm chậm lại, anh xoay người lại nhìn Bạch Cảnh Thụy, nhìn chăm chú một lúc rồi nói: "Cảnh Thụy, cảm ơn cậu đã dùng biện pháp này khích lệ tôi! Rất hữu hiệu! Tôi đã không sao rồi, Thanh Mai còn đang đợi tôi, tôi sẽ không để cô ấy thất vọng!"

Cho đến khi Lập Gia Khiêm rời khỏi quán quyên anh, Bạch Cảnh Thụy vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Trong quán quyền anh yên tĩnh trống trải chỉ còn một mình anh ta, đột nhiên, anh ta cười một tiếng. truyện tiên hiệp hay

Tiếng cười tự giễu và thương cảm.

Anh ta biết, Lập Gia Khiêm hiểu rõ tâm ý của anh ta.

Nhưng Lập Gia Khiêm vì không muốn mất đi người bạn này, lại tiếp tục giả vờ như không biết.

Trước mặt sinh tử, an toàn của Lâm Thanh Mai là thứ nhất, chút tình yêu trong lòng anh ta căn bản không đáng nhắc đến.

Bởi vì sâu trong lòng Bạch Cảnh Thụy đã sớm có một đáp án, người Lâm Thanh Mai yêu vẫn luôn là Lập Gia Khiêm.

Thanh Mai, chỉ cần em có thể sống bình an, cả đời này anh là bạn của em thì có làm sao...

Lúc này, Lâm Thanh Mai thân một mình ở trên đảo không người, đang liều mạng xé vải, một bức màn hoa văn màu xanh lam đã bị cô kéo rách tả tơi.

Cả người cô đã hai ngày không tắm rất bẩn.

Cô không biết ở chỗ nào, lúc tỉnh lại nhìn thấy bản thân mình bị giam trong một căn nhà gỗ cũ kỹ.

Mà trên chân cô khóa một khóa sắt rất thô giống như con chó hoang.

Bên chân cô là một cái đệm cũ nát, bên cạnh cái đệm còn có một thùng gỗ, để cô tiện sử dụng.

Chiều dài khóa sắt cũng đủ để cô đi đến bên cửa sổ, ban ngày cô đã nhìn thấy vị trí của ngôi nhà gỗ, nhà gỗ được xây trên tường thành hình tròn.

Bốn phía tường thành không có mặt đường nào, lại nhìn xuống bên dưới, tường thành cao chừng năm tầng!

Cho dù cô có thể cởi khóa sắt này nhảy từ nhà gỗ xuống, cô không chết thì cũng tàn phế.

Ngày hôm nay, trên cửa mái nhà gỗ có một túi thức ăn ném vào, người bắt cóc cô lợi dụng máy bay không người lái đưa thức ăn cho cô.

Bản năng chạy trốn không để cô ngồi chờ chết, bây giờ cho dù không có cách nào cởi khóa sắt, chuẩn bị dây thừng trước cũng tốt hơn không có gì cả.

Hai tay Lâm Thanh Mai đã sớm mài đến chảy máu, đau nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì, không có bất kỳ công cụ gì, cô chỉ có thể tay không kéo màn bố.

Nhưng nhất cử nhất động của cô đều bị giám thị, chỉ là Lâm Thanh Mai không biết mà thôi,

Mà lúc này trong hầm trú ẩn bên cạnh nhà gỗ, có người đã quan sát cô suốt một ngày.

Hạ Thiên cuối cùng nhìn không được cầm Mic mở miệng nói chuyện với màn hình giám sát: "Lâm Thanh Mai, cô cảm thấy tôi hao tâm tổn trí nhốt cô ở đây, còn có thể để cô đơn giản đào tẩu như thế sao? Cô còn ngu xuẩn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status