Cạm bẫy tổng tài

Chương 191: Thản nhiên đối mặt



Lời nói của Đông Phương Trực như trực tiếp giáng xuống đầu Lâm Thanh Mai một gậy!

Trong lúc tuổi đời tươi đẹp nhất, cô lại không thể khoe nhan sắc rực rỡ của mình mà phải trốn ở chỗ này không gặp người thân, bạn bè, chỉ vì chữa bỏng mà cô phải trải qua một đợt điều trị dài và đau đớn.

Mặc dù hai thủ phạm Hạ Thiên và Kiệt đã chết, những mối hận thù sâu nặng trong lòng Lâm Thanh Mai vẫn không thể tiêu tan trong một thời gian ngắn.

"Thanh Mai, tôi có thể nói thẳng cho cô biết, cho dù cô đến bệnh viện khác điều trị, thời gian họ nói với cô sẽ còn lâu hơn." Lời nói của Đông Phương Trực rất bình tĩnh nhưng vẫn có một cảm giác uy quyềnvô hình.

Lâm Thanh Mai nhìn anh ta và nói: "Đông Phương, cảm ơn anh đã nguyện ý giúp tôi! Tôi tin tưởng vào công nghệ y tế ở đây. Ngoài ra, thư ký Jenny của anh cũng đã giới thiệu qua về Vườn Địa Đàng cho tôi, tôi biết một người bình thường có thể sống và tiếp nhận điều trị ở đây là rất vinh dự.

Những bệnh nhân được tiếp nhận ở Vườn Địa Đàng đều là những người giàu có hoặc một số nhân vật nổi tiếng trên thế giới, họ sẽ đến đây để xóa những vết sẹo do những tổn thương gặp phải trong cuộc sống, một số người thì đến để phẫu thuật chỉnh hình, một số bị thương do tai nạn, cũng có một số đến vì muốn có ngoại hình lý tưởng.

Vườn Địa Đàng nổi tiếng thế giới với công nghệ vượt trội và chi phí cao, lợi nhuận khổng lồ mà nó tạo ra đã khiến Đông Phương Trực trở thành tỷ phú khi còn trẻ, đồng thời nó cũng cho phép anh sử dụng nhiều nguồn lực hơn để đầu tư vào các nghiên cứu y học khác nhau mà không cần phải lôi kéo vốn đầu tư ở khắp nơi.

"Lâm Thanh Mai, cô là được tôi cứu! Tôi có một yêu cầu cho cô, tích cực phối hợp để nhanh chóng bình phục, đây chính là cách tốt nhất để báo đáp cho tôi!" Đông Phương Trực chuẩn bị đứng lên rời đi.

Loading...

Nhìn dáng vẻ tiêu sái rời đi của anh ta, Lâm Thanh Mai không khỏi hỏi: "Đông Phương sao anh lại nguyện ý giúp đỡ tôi vậy? Dẫu sao Jenny nói với tôi, trước đây anh không bao giờ giúp ai đó một cách dễ dàng..."

Đông Phương Trực quay lại, thản nhiên liếc cô một cái, cười bất lực: "Ai bảo cô xuất hiện trên địa bàn của tôi cơ, vậy mà vẫn còn sống... Cứ coi như đây là số mệnh của tôi đi, nếu như cô đồng ý, chờ sau khi khôi phục lại dung mạo, cô có thể nói tốt cho Vườn Địa Đàng của chúng tôi, tôi tin cô là thách thức lớn nhất mà tôi gặp phải trong những năm gần đây!"

Trong mắt anh ta có một cảm giác phấn khích không rõ, có lẽ chỉ những người trong nghề mới hiểu được, nếu anh ta có thể đột phá về kỹ năng chuyên môn so với trước đây, chắc chắn đó là điều đáng kiêu ngạo. Truyện Truyện Teen

Lâm Thanh Mai cười nhẹ với anh ta: "Nếu như anh có thể thật sự chữa khỏi mặt cho tôi, tôi nguyện ý trở thành người phát ngôn cho Vườn Địa Đàng, không thể không nói, nếu như tôi không gặp được anh, sợ rằng tôi sớm đã chết..."

Chết trên một hòn đảo hoang không người đầy những ký ức đen tối.

"Được rồi, Lâm Thanh Mai, tôi muốn nhắc nhở cô, thời gian điều trị chính là một sự tra tấn tinh thần, chắc chắn sẽ luôn cảm thấy đau đớn và muốn buông xuôi tất cả, nhưng không phải sợ! Tôi sẽ cùng cô vượt qua, sẽ có bác sĩ giúp cô thoát khỏi cái bóng của chấn thương tâm lý, cô không cần kháng cự trong lòng, hãy bình tâm đón nhận những khó khăn mà cô sẽ phải đối mặt hàng ngày."

"Trong nhiều năm qua, tôi đã chứng kiến quá nhiều bệnh nhân có cảm xúc thất thường trong quá trình điều trị, chỉ có một bệnh nhân tôi không cứu được, còn những người khác tôi đã cố gắng hết sức giúp họ trở lại cuộc sống bình thường, tôi hy vọng cô sẽ là một trong số họ, tôi rất mong đợi ở cô! Đừng để tôi thất vọng được không?"

Khuôn mặt Đông Phương Trực lần đầu tiên lộ ra vẻ độc đoán cùng khẩn cầu, khiến cho Lâm Thanh Mai đáp lại theo bản năng: "Tôi sẽ không khiến anh thất vọng! Anh đã phải điều trị miễn phí cho một người không hề có liên quan đến mình, nếu như tôi không cố gắng sống tích cực, thì may mắn cả nửa đời sau của tôi cũng sẽ không còn."

Anh ta cười, nụ cười thuần khiết và dịu dàng toát ra từ tận trái tim.

Vẻ đẹp của anh ta lần đầu tiên lặng lẽ nở rộ trong mắt Lâm Thanh Mai, khi lòng cô bắt đầu dấy lên vô vàn hy vọng, tâm lý nhìn mọi vấn đề của cô đều trở nên tốt hơn, người và vật trong mắt cũng bắt đầu tỏa ra ánh hào quang.

Nghĩ đến con trai đã ở bên cạnh ba ruột của nó, còn ba mẹ đã có một cô con gái ruột khác ở bên chăm sóc, gánh nặng trong lòng Lâm Thanh Mai đột nhiên giảm đi một nửa.

Bây giờ nhiệm vụ của cô là làm cho bản thân trở nên tốt hơn, ngừng trốn tránh hiện thực và không được để bản thân rơi vào trạng thái trầm cảm, lo lắng, suy sụp lặp đi lặp lại nữa.

Người ta nói nếu thượng đế đóng một cánh cửa, ngài sẽ mở ra một cánh cửa khác cho bạn, hiện tại, cô một người phụ nữ bị hủy dung có thể gặp được Đông Phương Trực chính là một cánh buồm trong những năm tháng thăng trầm của cuộc đời cô.

Bàn tay muốn giúp cô đã dang ra trước mắt, cô nên chấp nhận sự giúp đỡ của người khác, không nên lãng phí cánh cửa mà số phận đã mở ra cho cô.

Ngay khi Lâm Thanh Mai nhìn thấy Đông Phương Trực chuẩn bị bước ra khỏi phòng bệnh, cô đã kịp thời hô lên: "Đông Phương, đã có ai nói qua anh còn đẹp hơn cả phụ nữ chưa?"

Đông Phương Trực vừa bước ra khỏi phòng bệnh, đột ngột quay người lại, cánh cửa tự động đóng lại với tốc độ không đổi.

Lâm Thanh Mai cho rằng anh ta cứ vậy mà rời đi, không ngờ Đông Phương Trực lại quay lại, bước chân vừa nhanh vừa hung hãn, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ lạnh lùng.

Phản ứng quá lớn của anh ta khiến Lâm Thanh Mai vô thức ngả về phía sau, cô chỉ khen anh ta từ tận đáy lòng, anh ta sẽ không thực sự tức giận vì điều đó chứ?

Đông Phương Trực đã đi tới trước mặt cô, anh ta nhìn xuống rồi đột nhiên tiến lại gần cô, mặt chỉ cách khuôn mặt còn quấn băng của cô một gang tay.

Hai cặp mắt cứ nhìn nhau như vậy, một tia sáng mờ nhạt xẹt qua làn sóng đen trong mắt anh ta, trước khi Lâm Thanh Mai kịp lên tiếng, anh ta đã xoay người rời đi.

Hành động của Đông Phương Trực khiến Lâm Thanh Mai nhất thời không thể giải thích được.

Cô có chút bối rối không nghĩ ra, đôi mắt đen láy xinh đẹp nghi ngờ nhìn Đông Phương Trực rời đi.

Vốn tưởng Đông Phương Trực sẽ không nói gì nữa, bỗng nhiên anh ta quay lại nở một nụ cười lạnh lùng, còn mang một chút đắc ý: "Vừa rồi nhìn ánh mắt cô ở khoảng cách gần, tôi phát hiện ra cô không nói dối. Nhưng Lâm Thanh Mai, tôi cảnh cáo cô, đừng để tôi nghe được cô miêu tả về ngoại hình của tôi như thế một lần nữa, nếu không tôi sẽ để cô khóc trong hối hận."

"Đừng quên, mặt cô còn cần đến tôi điều trị, nếu tâm trạng tôi không tốt, sẽ biến cô thành một người khác người, đến lúc đó xem cô có biết sợ không?"

Lời nói của anh ta không giống như đe dọa, nhưng vẫn mang theo sự cảnh cáo, mặc dù thêm vài phần nhạo báng và đùa giỡn, nhưng Lâm Thanh Mai vẫn nhận ra sự không vui trong giọng điệu của anh ta...

"Thật xin lỗi... Do tôi không biết tìm tính từ nào thích hợp để miêu tả sắc đẹp của anh..." Lâm Thanh Mai siết chặt đôi tay, có phần áy náy, đôi mắt rũ xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Sắc đẹp?" Ánh mắt của Đông Phương Trực lại lạnh xuống ba phần.

Điều này khiến Lâm Thanh Mai mất hết kiên nhẫn: "Con mẹ nó, sao tôi cảm thấy nói chuyện với anh như đi trên bãi mìn vậy, không cẩn thận sẽ nổ banh xác, tôi phát hiện trên người anh đúng là nhiều bệnh, không thích người khác chạm vào người! Không thể khen anh đẹp! Ngược lại anh nói xem trên người anh còn có cái gì cấm kỵ nữa không, để một người không biết không có tội như tôi sẽ không đắc tội với anh lần nữa..."

Đông Phương Trực cười thần bí: "Toàn thân tôi đều là cấm kỵ..."

"..."

Rất nhanh, anh ta nghiêm mặt nói: "Lâm Thanh Mai, nói thẳng ra, cô là bệnh nhân kiên cường nhất của tôi đấy! Tôi hy vọng cô cũng sẽ trở thành tác phẩm khiến tôi hài lòng nhất!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status