Chàng rể cực phẩm

Chương 950





Chương 950: Dị quả chín

Khi Lâm Ẩn xuất hiện, rất nhiều dị thú đều phát hiện ra anh, lần lượt nhìn sang.

“Hửm?”.

Dù là Lâm Ẩn nhìn thấy mấy trăm con dị thú như thế cũng không nhịn được giật mình, đám dị thú này không có con nào thực lực thấp hơn Thần cảnh, trong đó có mười mấy dị thú đỉnh cao Thần cảnh và hai dị thú nửa bước vào Nhân Tiên cảnh.

Tuy với thực lực của anh muốn giải quyết đám dị thú này cũng không phiền phức gì, nhưng Hiên Viên Vô Địch từng nói, ở trong Thiên Vực, tốt nhất đừng dính dáng quá nhiều đến dị thú, nếu không có lẽ sẽ hấp dẫn nhiều dị thú hơn, rước lấy phiền phức.

Hơn nữa anh mơ hồ cảm thấy nơi này còn có dị thú mạnh hơn chưa xuất hiện.

“Tìm phú quý trong nguy hiểm!”.

Lâm Ẩn chắp tay sau lưng, sải bước đi vào.

“Gào!”.

Lâm Ẩn vừa bước vào trong hang núi, đám dị thú xung quanh đã gào lên với anh.

Một con dị thú hình rắn dài hơn mười mét, to còn hơn cả thùng nước hé miệng, phun một làn khói độc về phía Lâm Ẩn.

“Cút đi!”.

Lâm Ẩn tiện tay đẩy một cái.

Chân nguyên màu trắng tựa như sóng dữ thổi quét qua mặt đất, dị thú hình rắn trực tiếp bị một chưởng làm vỡ thành bột phấn, chết không toàn thây.

“Xuy!”.

Rất nhiều dị thú tỏ vẻ sợ hãi, con dị thú hình rắn kia cũng chỉ thiếu một bước đã bước vào nửa bước Nhân Tiên cảnh rồi, không ngờ lại không tiếp được chiêu nào của người ngoại lai này.

“Gào!”.

Một con sói cả người trắng như tuyết, dài mười mét cao ba mét gào lên một tiếng, những dị thú khác đều lùi về hai bên, nhường đường cho nó.

Chó sói nhảy xuống từ trên đỉnh hang núi, đứng trước mặt Lâm Ẩn nói ra tiếng người.

“Nhân loại mau rời đi, đây không phải chỗ ngươi nên tới!”.

Lâm Ẩn ngạc nhiên nhìn con sói, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dị thú có thể nói tiếng người, con sói này nhìn rất lạ, hơi thở trên người không hề yếu hơn Hiên Viên Long chút nào.

“Quả kia tôi muốn một phần!”.

Lâm Ẩn lạnh nhạt nói với con sói.

Chỉ có mãng hoang dị chủng mới có thể nói tiếng người khi nửa bước vào Nhân Tiên cảnh, trí tuệ của con sói này chắc chắn không thua gì người bình thường, Lâm Ẩn tin mình có thể trao đổi với nó.

“Ở đây là Thiên Vực, không phải bên ngoài!”.

Ánh mắt con sói nhìn về phía Lâm Ẩn trở nên không tốt, nếu không phải cảm nhận được sức mạnh khiến nó sợ hãi trên người Lâm Ẩn, nó cũng sẽ không chỉ kêu anh rời đi.

“Thiên Vực thì sao? Khoảng thời gian này lão quái vật trong Thiên Vực cũng không thể ra tay!”.

Lâm Ẩn lạnh nhạt nhìn con sói.

Thiên Vực đã có giao hẹn với hoàng tộc và vương tộc từ lâu, trong vòng mười ngày khi Thiên Vực mở ra, dị thú cũng chỉ có thể là dị thú trẻ tuổi mới có thể ra tay, những dị thú có thực lực mạnh mẽ đều không thể làm gì.

Nếu không với mức độ nguy hiểm của Thiên Vực, những người như bọn họ đi vào cũng chỉ là dâng đồ ăn lên mà thôi.

“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không!”.

Vừa dứt lời, con sói đột nhiên nhào về phía Lâm Ẩn.

“Ầm!”.

Gần như trong nháy mắt đã đụng vào nhau.

Lâm Ẩn vung tay ra sát chiêu trong Kiếm Kinh, kiếm ý ngang trời, hàng nghìn hàng vạn kiếm quang đâm về phía con sói.

Nhưng con sói này cũng rất hung tàn.

Nó vốn đã là mãng hoang dị chủng, mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, trên sức mạnh, Lâm Ẩn mơ hồ rơi vào thế yếu.

Con sói vung tay, trực tiếp ném một tảng đá lớn nặng hơn mười tấn xuống.

Xung quanh Lâm Ẩn cũng có kiếm quang loé lên, quát lớn một tiếng, tảng đá đang rơi xuống bị kiếm ý vô cùng sắc bén của Lâm Ẩn làm vỡ thành bột phấn.

Chẳng mấy chốc một người một sói đã đấu được mấy chục chiêu, dị thú xung quanh đều tránh rất xa, sợ bị cuốn vào trong dư âm trận chiến của bọn họ.

Khi nãy có một con dị thú đỉnh cao Thần cảnh vì đứng gần một chút mà bị dư âm trận chiến của hai người đánh thành bột phấn.

Lúc một người một thú đánh nhau đều cố ý rời xa hang núi, với thực lực của bọn họ, dư âm của trận chiến cũng có thể ảnh hưởng đến dị quả trong đó.

Dị thú ngoài hang nhìn bóng dáng đánh nhau càng ngày càng xa của Lâm Ẩn và chó sói.

Một con sói khác cũng nửa bước vào Nhân Tiên cảnh tru lên một tiếng, trong mắt dị thú ngoài hang hiện lên chút kiêng dè, nhưng vẫn ngoan ngoãn biến mất, trốn ở xung quanh hang núi.

Không lâu sau khi Lâm Ẩn và chó sói cách xa hang núi đánh nhau.

Có bóng người cũng đi đến bên ngoài hang núi.

“Có dị quả chín rồi!”.

Đi đầu là một chàng trai dáng người thấp bé vẻ ngoài thô tục, là nhánh phụ của nhà họ Thanh, thực lực cũng là nửa bước Nhân Tiên cảnh, hai người đi theo phía sau cũng là võ giả đỉnh cao Thần cảnh, một người là thân tín của nhà họ Thanh, người còn lại là thân tín của vương tộc họ Trần.

Trong Thiên Vực khắp nơi đều là nguy cơ, trước khi chưa gặp được người của gia tộc mình, chỉ có thể lập nhóm, nếu không một mình sẽ rất dễ gặp nguy hiểm.

“Thanh Phong, dị quả chín sẽ hấp dẫn rất nhiều dị thú, ba người chúng ta đi qua có phải hơi nguy hiểm không?”, khách khanh của nhà họ Thanh nhỏ giọng nhắc nhở.

“Sợ cái gì? Cũng không phải chưa từng giết dị thú!”, trong mắt Thanh Phong loé lên sự tàn nhẫn, hắn xuất thân là nhánh phụ của nhà họ Thanh, nếu không phải vì thiên phú không tệ, với cái tuổi này hoàn toàn không thể tu luyện được đến cảnh giới như thế. Nhưng so với dòng chính của nhà họ Thanh, tài nguyên của hắn thật sự rất ít, hơn nữa thế hệ này có một tên yêu nghiệt như Thanh Huyền, dù thiên phú của hắn không tệ nhưng vẫn không được gia tộc coi trọng.

Trong Thiên Vực có rất nhiều dị quả, mỗi lần Thiên Vực mở ra đều có một vài người vì có được cơ duyên nên một bước lên mây, hành trình đến Thiên Vực lần này chính là cơ hội để hắn nghịch thiên cải mệnh.

“Cậu Thanh, có phải thực lực của ba người chúng ta hơi không đủ không?”, khách khanh của nhà họ Trần cũng nhỏ giọng nhắc nhở.

“Tìm phú quý trong nguy hiểm, chẳng lẽ sau khi ra ngoài các người còn muốn làm tay sai cho người khác sao?”, Thanh Phong lớn tiếng nói: “Trên một cây không chỉ có một dị quả, sau khi có được chúng ta chia đều, ăn vào bụng trước rồi tính”.

Trong mắt hai người hiện lên chút mâu thuẫn, cuối cùng vẫn cắn răng nói.

“Được!”.

“Vậy đi thôi, cẩn thận một chút, dị quả chín chắc chắn có dị thú canh chừng, nhưng với thực lực của ba người chúng ta, chỉ là mấy con dị thú cũng không tính là gì”, Trầm Phong gật đầu, dẫn hai người lặng lẽ đi về phía hang núi.

Ba người cẩn đi vào, cuối cùng cũng đến gần hang núi, mùi thơm lạ lùng kia cũng ngày càng nồng đấm.

“Là quả Thông Nguyên!”.

Nhìn cái cây sáng rực ở giữa hang núi, Thanh Phong trợn tròn mắt, giật mình kêu lên.

“Gào!”.

Nhưng đúng lúc này, dị thú canh chừng trong hang núi phát hiện ba người Thanh Phong, con sói ở lại kia điên cuồng gào lên, dị thú đang bảo vệ xung quanh lập tức xuất hiện từ trong sương mù màu xám.

Nhìn cả trăm dị thú xung quanh, Thanh Phong cũng sợ hết hồn, mắng to:

“Đáng chết! Sao lại có nhiều dị thú như vậy!”.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status