Chàng rể phế vật

Chương 977



CHƯƠNG 977

Khi nhìn thấy bóng dáng này… Trần Xuân Độ đã sửng sốt!

Hôm nay cô ta không mặc đồng phục cảnh sát mà mặc một bộ đồ bình thường; đôi chân dài trong chiếc quần thể thao bó sát lộ ra những đường cong; trông giống như một thiên thần.

Diệp Thái Linh cứ vậy bước chậm rãi tới trước bức tường kính, thuận thế ngồi xuống. Đôi mắt đẹp của cô ta điềm tĩnh, lặng lẽ nhìn Trần Xuân Độ.

“Sao cô lại tới đây?” Trần Xuân Độ hỏi với vẻ có hơi ngạc nhiên.

“Tới thăm anh.” Diệp Thái Linh chậm rãi nói.

Trần Xuân Độ hơi sững sờ, ngờ vực hỏi: “Không phải cô nói, bị đình chỉ rồi sao? Sao còn có thể thẩm vấn tôi?”

Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh lặng lẽ nhìn chằm chằm anh: “Nhân viên ở đây tôi đều quen… Tôi vào được là nhờ quan hệ của họ.”

Trần Xuân Độ nghe vậy thì gật đầu, trong lòng cũng dâng lên một chút cảm động. Coi như người phụ nữ này còn có chút lương tâm… biết mình xảy ra chuyện còn có thể ghé đến thăm mình. Cũng không uổng công mình từng cứu mạng cô ta.

Diệp Thái Linh chăm chú nhìn anh, hỏi với giọng có chút phức tạp: “Những điều này… đều là thật sao? Những chuyện đó… đều là do anh làm?”

Trần Xuân Độ nghe vậy thì cười nhạt nhẽo.

“Cô cho là vậy, thì là vậy… cô nghĩ không phải, thì không phải.” Câu trả lời của anh rất tự nhiên và tùy ý, khóe miệng mang theo nụ cười vô lại, như thể hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.

Trong đôi mắt đẹp điềm tĩnh của Diệp Thái Linh thoáng qua một chút phức tạp… Lúc này, cô ta có vẻ hơi khó hiểu và rối rắm…

Nếu những vụ án này đều là thật… Vậy thì… số phận của Trần Xuân Độ có thể không sống qua được ba tháng! Phạm vào vụ án đặc biệt nghiêm trọng như vậy, trong vòng ba tháng sẽ nhanh chóng bị xét xử, và sau đó… chỉ có một kết quả đang chờ đợi anh, đó là tử hình!

Diệp Thái Linh ngồi trước bức tường kính, thừ người ra hồi lâu, đôi mắt đẹp vô cùng rối rắm phức tạp… Có thể, đây coi như là tiễn biệt…

“Đúng rồi… hôm nay tôi có mang cho anh một ít đồ ăn… Là sủi cảo tự tay tôi gói… còn có vài cái bánh ú… Sắp đến Tết Đoan Ngọ, phải ăn một ít sủi cảo và bánh ú. Đây là phong tục truyền thống…” Diệp Thái Linh nhẹ giọng nói.

Không khí rất yên lặng, sau khi Diệp Thái Linh nói xong thì không còn tiếp tục nói thêm điều gì… Số phận của Trần Xuân Độ đã không còn quá ba tháng… Trong khoảng đời ngắn ngủi này, đây có thể coi là lời từ biệt cuối cùng của cô ta…

Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn người phụ nữ ở phía đối diện của bức tường kính, anh cũng cảm thấy tâm trạng của Diệp Thái Linh không ổn.

“Cô yên tâm đi, tôi sẽ không có chuyện gì đâu.” Trần Xuân Độ chậm rãi nói.

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh đờ đẫn, lộ ra vẻ hơi rối rắm… Cô ta biết đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng giữa cô ta và Trần Xuân Độ… Ba tháng sau… cái tên Trần Xuân Độ sẽ biến mất khỏi thế giới này.

“Có chuyện gì cũng hãy nghĩ thoáng một chút… Đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân…” Diệp Thái Linh nói với tâm trạng có hơi rối bời, dường như là đang an ủi.

“Nếu lạnh thì nói cho tôi biết, tôi sẽ đem chăn vào cho anh…” Diệp Thái Linh nhẹ giọng nói. Vào giờ phút này, cô ta cũng chỉ có thể biểu đạt bằng cách này. Dù sao cũng quen biết nhau, đối phương cũng từng cứu mình… điều cô ta có thể giúp cũng chỉ có những việc này… Đây coi như là lời tiễn biệt giữa những người bạn cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status