Chế tạo hào môn

Chương 158





Chương 158: Tránh xa

Hoắc Khải thở dài nói với Nhạc Văn Văn: "Cháu về nhà

với mẹ trước đi, hai ngày nữa chú sẽ nấu cho cháu đồ ăn

ngon”.

Cố Phi Dương ngẩng đầu nhìn anh, do dự như muốn

nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không đủ dũng khí

để nói lời từ chối, vì vậy cô ấy chỉ có thể mạnh mẽ kéo

con gái mình ởi.

Nhạc Văn Văn cũng không giãy giụa nữa, chỉ vừa khóc

vừa hét lên với Hoắc Khải: "Chú Lý, chú nhất định phải tới

đó!"

Ninh Thần bước ra cửa. Nhìn bóng lưng không hòa

thuận của hai mẹ con Cố Phi Dương, cô thở dài: "Cô Cố

này có lòng tự trọng cao quá. Văn Văn chỉ muốn ăn những

món ăn do anh nấu, mà cô ấy lại nỡ lòng nào đánh con bé

như vậy".

“Không phải là lòng tự trọng quá cao, mà là quá tự tỉ”,

Hoắc Khải nói.

“Hả?”, Ninh Thần hơi sững sờ, cô rõ ràng vẫn chưa thể

phân biệt được thế nào là lòng tự trọng cao còn thế nào là

tự tỉ.

Nhưng đối với Hoắc Khải mà nói, đây là điều có thể

nhìn thấy ngay trong nháy mắt.

Cố Phi Dương rõ ràng đang cho rằng việc con gái

mình ồn ào và muốn ăn thức ăn của người khác là điều

đáng xấu hổ, vì vậy nên cô ấy cảm thấy rất tự ti. Nhìn thấy

Hoắc Khải, cô ấy lại càng thêm hoảng loạn không thôi.

Không có cách nào khác tốt hơn để giải quyết vấn đề,

nên chỉ có thể lựa chọn bạo lực để giải quyết vấn đề.

Cũng giống như lần trước, khi Nhạc Văn Văn bỏ nhà đi

trong đêm mưa, ngay khi tìm thấy cô bé, Cố Phi Dương

cũng đã xông lên và đánh cô bé. Nhưng sau khi đánh

xong, cô ấy liền ôm con gái của mình mà khóc lóc thảm

thiết.

Cách giải quyết mọi việc của cô ấy rất thẳng thừng,

nói một cách chính xác hơn thì đó chính là sự trốn tránh.

Bởi vì cô ấy không có đủ tự tin để sử dụng lời nói hoặc

những cách khác nhẹ nhàng hơn để giải quyết những việc

này, sự thiếu tự tin tột độ chính là nguồn gốc của bạo lực.

Mặc dù không biết nhiều về lĩnh vực phân tích tâm lý,

nhưng Ninh Thần vẫn nói: "Vậy thì ngày mai anh mua chút

đồ ăn đến gặp cô bé nhé. Thật đáng thương, còn nhỏ như

vậy mà bố đã không còn, chuyện này không thể trách cô

bé được. Ngay cả em cũng cảm thấy đau lòng thay cho

cô bé".

Ninh Thần là một người phụ nữ rất tốt bụng, nhưng

mà thứ tình mẫu tử này của cô lại ban phát quá tràn lan,

Hoắc Khải không lập tức đồng ý với cô mà chỉ nói:

"Chuyện đó nói sau đi, hai mẹ con đã ăn cơm chưa? Hay

là anh làm món sườn xào chua ngọt cho hai mẹ con nhé?

Anh vừa mới đi chợ mua đồ về đây".

"Anh vừa đi công tác về mà không lo nghỉ ngơi cho

tốt, lại còn đi chợ nữa", Ninh Thần lo lắng nói.

"Cũng không phải là quá mệt mỏi, làm việc ở đâu cũng

giống nhau mà".

Lúc này Đường Đường mới đi tới, nắm lấy tay Hoắc

Khải, nét mặt buồn buồn hỏi: "Bố ơi, sau khi bố làm món

sườn xào chua ngọt, con có thể mang đến trường cho

Văn Văn không? Cậu ấy đặc biệt thích món sườn xào chua

ngọt do bố nấu!"

“Tất nhiên là được rồi”, Hoắc Khải xoa nhẹ mái tóc

mềm mại của cô bé, chắc chắn rằng sự lương thiện của

con gái anh là do di truyền từ mẹ Ninh Thần.

Anh hy vọng có thể bảo vệ sự lương thiện đó mãi mãi,

bởi vì đây là điều mà anh coi trọng nhất.

Mặt khác, giống y như Hoắc Khải đã nói, sau khi đi

được một đoạn đường, Cố Phi Dương liền ngồi xổm xuống

và ôm Nhạc Văn Văn, cô bé vẫn đang khóc. Cô ấy hỏi con

gái mình một cách đau khổ: "Có đau lắm không? Xin lỗi

con, mẹ không nên đánh con như vậy..."

Một bên má của Nhạc Văn Văn đã in dấu năm ngón

tay, mỗi lần nhìn vào đó, Cố Phi Dương đều muốn tự tát

mình.

Là bản thân cô ấy vô dụng, tại sao lại trút lên người

của con gái kia chứ?

Vốn dĩ khi Ninh Thần gọi điện cho cô ấy và nói rằng

che tao hao mon truyenhay.com che tao hao mon truyenhay.com che tao hao mon truyenhay.com che tao hao mon truyenhay.com

che tao hao mon truyenhay.com

che tao hao mon truyenhay.com





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 269 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status