Chiến thần hào môn

Chương 144



Chương 144

“Vũ Chân bây giờ lợi hại như vậy rồi ư?”

Miệng nói một câu, trong mắt bừng sáng, Tôi biết con bé rất lợi hại mà!”

on thấy chưa, chị Vũ Chân của con chính là tốt nghiệp ở đại học danh tiếng, lợi hại biết bao nhiêu, bạt Tô Vân nghiêm túc gật đầu.

Tô Cương hít sâu một hơi, nhìn vợ và con mình một cái.

Ông đương nhiên biết rõ mấy người vừa nãy là ai, không.

thấy sắc mặt Từ Minh cũng trắng bệch rồi à, làm gì có chút kiểu cách của chủ nhiệm nữa, cười nịnh hót nửa tiếng rồi, má cũng sắp cứng ngắc hết cả, nhưng có ai nhìn hắn một cái không?

Tô Hồng cũng không nói chuyện.

Bà ta hoàn toàn bị đả kích..

Cả nhà Lâm Vũ Chân đã lợi hại đến mức độ này rồi à!

Bà hỏi nhỏ Từ Minh một câu, Từ Minh chỉ lắc đầu, một câu cũng không nói, hiển nhiên hắn cũng bị đả kích đến thê thảm.

Bản thân vênh váo trước mặt Lâm Vũ Chân, nhưng lãnh đạo có cấp bậc cao hơn mình rất rất nhiều lại cung kính khách khí trước mặt Lâm Vũ Chân.

Với lại, họ không phải kẻ ngốc, rõ ràng cảm nhận được, lãnh đạo Trương đó không chỉ khách khí với Lâm Vũ Chân, trong lòng ông ấy lại càng kính sợ Giang Ninh!

Không sai, chính là kính sợ!

Bữa cơm này nuốt không vô nữa rồi.

“Ai ya, đến trễ rồi đến trễ rồi!”

Bên ngoài, chồng của Tô Cầm chỉ huy hai người đang khiêng ghế mát xa vào, thấy mọi người ngồi quanh bàn nhưng chưa ăn thì bất giác cười, “Sao thế, đợi tôi Tô Cầm nhìn hắn một cái, lên tiếng nói: “Đợi anh làm gì”

Chồng bà ấy cũng không tức giận, kêu người để ghế mát xa xuống, liền đi đến trước mặt bà cụ tranh công.

“Mẹ, ghế mát xa con mua đến cho mẹ rồi, tám ngàn hơn đói”

Mặt ông đầy đắc ý, “Mẹ lớn tuổi rồi, nên hưởng phúc thôi!”

Vừa nói xong, ông nhìn thấy tay bà đeo một cái vòng tay, tùy tiện nhìn một cái cũng có thể cảm nhận được, vòng tay này nhất định không rẻ.

Tô Cầi Ip tức nháy mắt ra hiệu với hắn, kêu hắn đừng làm mất mặt!

Ghế mát xa tám ngàn hơn, rất đắc ý sao?

Lâm Vũ Chân tặng cả cái vòng tay năm mươi sáu ngàn kìat “Đúng rồi, không phải nói em vợ bọn họ không đến nên Vũ Chân sẽ đến thay sao?”

Chồng bà quay đầu nhìn bà, cười nói, “Không phải em kêu anh giới thiệu đối tượng cho con bé sao, anh cũng liên hệ rồi…”

“Anh đủ chưa?”

Tô Cầm nhịn không được lớn tiếng nói, “Ngồi xuống ăn cơm! Mấy món này cũng không chặn được miệng anh à Còn giới thiệu cái quái gì!

Lâm Vũ Chân cần mình giới thiệu sao?

Bà vốn dĩ muốn khiến Lâm Vũ Chân cảm ơn bản thân, nhưng cô mang một người chồng ở rể đến, người đó giống người thường ư? Phụ nữ tỉ mỉ hơn, rất nhiều chuyện Từ Minh không nhìn ra, bà đều cảm nhận được.

Giang Ninh đó tuyệt đối không đơn giản!

Thậm chí, cả nhà Lâm Vũ Chân có thể có biến đối lớn như vậy, sợ là đều vì người kia.

Suy cho cùng, cả nhà Lâm Vũ Chân trước đây có tình trạng thế nào, họ đều biết rõ, mười mấy năm đều như vậy, sao có thể trong thời gian ngắn đột nhiên thay đổi chứ?

Chồng bà ngây người, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy không khí không đúng, cũng không dám nói gì nữa.

Không khí trong nhà có chút kỳ lạ, ngược lại cả nhà Tô Cương lại cực kỳ thả lỏng.

“Nào nào nào, ăn cơm thôi”

Tô Cương bưng ly rượu lên, “Mẹ, sinh nhật vui vẻ, con kính mẹ một ly trước.”

Ông không quan tâm nhiều vậy, dù sao nhiều năm như: vậy, ông trước giờ chưa từng bắt nạt gia đình Lâm Vũ Chân, ngược lại còn quan tâm không ít.

Vừa nấy Giang Ninh cho Tô Vân lì xì lớn như vậy, càng khiến ông vui vẻ.

Ông biết Tô Mai đều nhớ những thứ này.

“Ăn cơm đi? Sao đều không động đũa vậy? Chị cả? Anh rể?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 30 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status