Chiến thần hào môn

Chương 199



Chương 199 “Vâng”

Sau một tiếng gào rung trời, đám A Cẩu bắt đầu hưng phấn!

Trong đêm tối, ánh mắt bọn họ loé lên tựa như một con sói hung ác.

“Soạt!”

“Soạt!”

Thấy ba mươi người bên đám anh Cẩu xông lên, đám Chương Trình phẫn nộ vô cùng.

Ba mươi người với ba trăm người, quá ngông cuồng, quá tự đại!

“Chơi chết chúng đi!”

Không khách khí một chút nào, đám Chương Trình gào lên: “Không tha cho tên nào cả!”

Trong nháy mắt, tiếng gào thét xé tan màn đêm, hơn ba trăm người, tay vung gậy, xông thảng về phía đám anh Cẩu.

Bọn chúng không biết, anh Cấu còn hưng phấn hơn chúng nhiều!

“Ầm ầm..”

Chương 199 Sao lại đáng sợ hư vậy Mới một tên lướt qua, anh Cẩu liền vung nắm đấm nhanh như tia chớp, trong mắt gã, tên trước mặt giống như đang đứng yên bất động, còn không bằng những cột gỗ di chuyển.

“Rầm!”

Nắm đấm như búa tạ trực tiếp đánh bay tên này ra ngoài mấy chục mét.

Quá đáng sợt Anh Cẩu lại càng thêm hưng phấn.

“Anh em, đánh chết chúng!”

DỤ Tựa như một đàn sói xông vào giữa đàn cừu.

Ba mươi người, hưng phấn đến cùng cực, nhất là lão.

Tam làm tài xế cho Lâm Văn, được bổ sung vào đội ngũ vào phút chót, lại càng hưng phấn không gì sánh bằng.

“Rầm!”

“Bộp!”

“Xoảng!”

Nắm đấm không đối thủ!

Người nào người nấy như được tiêm máu gà, không chút nể nang.

Bọn họ quá nhanh!

Quá mạnh!

Cho dù là lực lượng, tốc độ hay sự mãn tiệp đều vượt xa tất cả mọi người, bọn họ vừa ra tay, đám người Chương Trình liền cảm thấy sai quá rồi.

NÂU “Tay của tôi!”

“Cứu mạng!”

Dường như tình tình đã thay đổi hoàn toàn.

Sắc mặt Chương Trình biến đổi: “Sao chúng lại mạnh như vậy!”

Chính mắt gã nhìn thấy Cao Phi bị một tên tóm được, sống sờ sờ bị đánh gãy cánh tay, bị quăng bắn ra mấy chục mét, mẹ nó chứ, còn có là người không đây!

“Rầm!”

Không đợi gã phản ứng, một quyền đánh qua, tựa như sao băng, Chương Trình không kịp phản ứng, dao găm trong tay cũng chưa kịp thu hồi, cả người đã bay ra ngoài, gãy mất mấy cái răng.

Sao lại đảng sợ như vậy Gã hét thảm lên một tiếng: “Đánh chết chúng nó! Giết chúng nói”

Lộn xôn, hỗn loạn.

Nhưng đám anh Cẩu quá mạnh!

Gậy đánh lên người họ không thể so được với những cột gỗ đập vào khi họ huấn luyện, đang gãi ngứa hay gì?

Bọn họ càng hưng phấn!

Cảm giác mạnh mẽ này khiến cho bọn họ hưng phấn vô cùng.

“Gừt”

“Gừt”

“Gừ!”

Tựa như tiếng sói tru, ba mươi người này hoàn toàn điên rồi.

Bọn họ đuổi đánh đám Chương Trình, ba mươi người đánh hơn ba trăm người, hung ác, tàn bạo, không có ý định tha cho bất kỳ ai.

Vốn Lâm Võ muốn nhân cơ hội báo thù, giết Giang Ninh, nhưng ông ta không thể đụng vào Giang Ninh, thậm chí còn không thể đến gần.

Anh Cẩu ngăn cản ông ta lại: “Ông không có tư cách đánh với đại ca, để ông mày đến!”

Trong chớp mắt, Lâm Võ đã ngã lăn ra đất, chân tay vừa mới khỏi không bao lâu đã bị Anh Cẩu đánh gãy lần nữa, y như một con chó chết, ngã rạp ra đất tru tréo kêu gào.

Giang Ninh tựa vào cửa xe, gió nhẹ lướt qua thổi bay tàn thuốc trên điếu thuốc trong tay hắn.

Hắn híp mắt lại, cúi đầu nhìn thời gian.

“Năm phút rồi.”

Nghe vậy, đám Anh Cẩu giận sôi gan, bọn họ thế mà mất năm phút rồi mà còn chưa giải quyết xong đám nhãi này!

“Lên Trong chớp mắt đám người càng thêm điên cuồng.

Ngay sau đó, là một chuỗi tiếng kêu gào, kêu cha gọi mẹ, tiếng xin tha thảm thiết, tiếng muốn chạy trốn vang lên không ngừng hết đợt này đến đợt khác…

Giang Ninh hút xong một điếu thuốc, trên bãi đất này ngoài đám Anh Cẩu thì không còn người nào có thể đứng được nữa.

Chương Trình cùng đám đại lão Trương Đại Bào cũng nằm la liệt trên đất, cơ thể run rẩy.

Bọn họ chưa bao giờ gặp người đáng sợ như vậy.

Đông Hải quá đáng sợ, sao lại đáng sợ như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 30 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status