Chiến thần hào môn

Chương 229



Chương 229

Chương Trình kiên quyết rời đi, hán biết lăn này bản thân quay về chắc chán phải đấu một trận sống chết với Lục Thiên!

Mà kết quả, hắn sớm biết rồi, nhất định là hắn chết!

Giang Ninh vẫn ngồi đó, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

“Đại ca, Lục Thiên đó nghe nói là vua của thế giới ngầm tỉnh Lâm Hải, nổi tiếng ngang ông Phó, hai người là kẻ thù sống chết mười mấy năm: Anh Cẩu quay về, biểu cảm hơi nặng nề, “Đột nhiên ông Phó mất tích, Lục Thiên giết đến rồi, em cảm thấy đây là âm mưu”

Giang Ninh nhìn hản một cái, gật đầu: “Có chút tiến bộ”

Anh Cẩu được khen, hưng phấn một lúc rồi nói tiếp: “Lục Thiên này có đến Đông Hải của chúng ta không?”

Dù sao cả thể giới ngầm của tỉnh thành đều bị Lục Thiên dễ dàng lấy được, thứ hán muốn chắc chắn là thế giới ngầm của cả tỉnh Thiên Hải, khống chế tất cả trong tay.

Thành phố Đông Hải có vị trí địa lý đặc biệt như vậy, luôn là địa bàn khiến các nhà đấu đá.

Khả năng Lục Thiên đến cực lớn!

“Hán đến rồi, các cậu sợ không?”

Giang Ninh hỏi.

“Sợ cái gì! Nhiều nhất là diệt sạch!”

Anh Cẩu nói thẳng, “Dù có chết, họ cũng đừng mong lấy được gì từ thành phố Đông Hải!”

Thời gian này mọi người đều đang tiến hành mức độ huấn luyện thứ hai, độ khó cực cao, kích thích cực lớn, đồng thời cải thiện cực lớn!

Thời gian mấy năm ngắn ngủi, mấy người lão tứ và lão lục giống như được lột xác, loại huấn luyện đáng sợ này hoàn toàn khai thác hết tất cả tiềm năng trong người họ.

“Nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân, nếu không sau này rất nhiều chuyện vui cũng không thể dẫn các cậu theo rồi”

Giang Ninh nhàn nhạt nói, “Tranh đấu của thế giới ngầm này quá vô vị”

Tinh thần của anh Cẩu lập tức có chút kích động rồi.

Theo Giang Ninh lâu như vậy, hắn coi như đã hiểu được Giang Ninh đôi chút, Giang Ninh nói lời này có nghĩa là Giang Ninh căn bản không coi mấy người Lục Thiên ra gì!

Hán chỉ không muốn bị ông Phó coi như dao mà dùng thôi.

Đúng vậy!

Đến ông Phó và Tàn Kiếm mà Giang Ninh cũng không quan tâm, Lục Thiên đó là cái thá gì!

“Được rồi, không có chuyện gì thì cút về huấn luyện, với công phu mèo cào của cậu có thể làm cái gì?”

“Hì hì, em đi ngay đây!”

Anh Cẩu hưng phấn xông ra ngoài.

Giang Ninh đương nhiên biết, lân này Chương Trình đến, nhất định là muốn quyết một trận sống chết với Lục Thiên, nhưng trên thực tế, đây sợ chỉ là sự tàn sát từ một phía.

Chương Trình quả thật rất tâm huyết, nhưng không đủ khiến Giang Ninh cảm động.

Giang Ninh đấu tranh mười mấy năm trên chiến trường, từng thấy quá nhiều chuyện rồi, không có khả năng bảo.

vệ tốt người của bản thân, đó là chuyện của Chương Trình, có liên quan gì đến Giang Ninh hắn?

Hắn sẽ không làm người tốt một cách bậy bạ.

Trên thế giới này, trừ cả nhà Lâm Vũ Chân ra, không ai đáng để hắn liều mạng.

“Tối nay Vũ Chân sẽ nấu món gì cho mình nhỉ?”

Điều mà trong đầu Giang Ninh nghĩ là tối nay ăn gì.

Gần đây Lâm Vũ Chân mỗi ngày về nhà còn phải theo Tô Mai học nấu ăn, cảm giác này thật sự quá tốt đẹp.

Lúc này.

Kim gia tỉnh thành!

Mấy người Kim Dương như ngồi trên đống lửa!

Dù là gia chủ, Kim Dương cũng gượng gạo, không dám có chút bất kính nào.

Trên bàn rượu, người ngồi trên chủ vị là một cậu trai trẻ tuổi, trông mới chỉ chừng quá đôi mươi, nhưng vẻ mặt lại kiêu ngạo khiến người ta nhìn mà sợ sệt.

“Lục Tâm thiếu gia, những thứ này đều là món địa phương của Thiên Hải, kim chủ Kim gia đặc biệt mời đầu bếp tốt nhất đến làm đấy”

Vu Phóng mỉm cười gượng gạo.

Trước mặt Lục Tâm, gã cũng chẳng là cái thá gì, đến việc có thể mời Lục Tâm đến cũng là vì bản thân Lục Tâm có hứng thú mà thôi.

“Kim gia chủ có lòng rồi”

Lục Tầm gật đầu, Kim Dương lập tức bưng rượu bằng hai tay: “Lục thiếu khách khí rồi, tôi kính cậu một ly!”

Kim Dương một hơi uống cạn rượu trắng, Lục Tâm chỉ chạm nhẹ môi.

Hán không động vào đồ ăn, trong chớp mát khiến không khí trên bàn có chút ngại ngùng.

“Kim gia chủ, ăn cơm uống rượu như vậy, chỉ mấy người đàn ông chúng ta, nhàm chán quá nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 30 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status