Chiến thần hào môn

Chương 286



Chương 286

Còn chưa tới vùng ngoại thành, Giang Ninh lại gọi điện thoại cho xưởng trưởng Tiểu Hứa, nói đã sắp xếp cho.

cậu một người cộng tác ưu tú, Tiểu Hứa vội vàng tới cửa chờ, Chiếc xe đỗ ở cửa, đám người Giang Ninh xuống xe.

“Anh Ninh! Tổng giám đốc Lâm!”

Tiểu Hứa lập tức tiến tới, cung kinh kêu.

“Người này chính là giám đốc Trần à?”

Trần Ngọc vội nói: “Xưởng trưởng Hứa khách sáo rồi. Tôi là Trần Ngọc, anh gọi tôi Tiểu Trần là được.”

“Xưng hô thế nào, mọi người tự thương lượng với nhau đi”

Lâm Vũ Chân không nhịn được cười: “Trần Ngọc rất có kinh nghiệm trong phương diện đưa vào hoạt động, hai người có thể hợp tác, làm cho hiệu quả và lợi ích của nhà xưởng tăng lên thêm. Sau này, Trần Ngọc cũng sẽ ở nhà xưởng bên này, Tiểu Hứa phải chiếu cố nhiều hơn nhé.”

“Tổng giám đốc Lâm yên tâm, hai chúng tôi chắc chắn có thể làm tốt công việc của nhà xưởng!”

“Vậy thì được, cậu dẫn cô ấy đi làm quen một chút, hôm nay hơi muộn, Trần Ngọc sẽ ở lại ký túc xá, ngày mai thu xếp người đi dọn nhà cho cô ấy là được rồi”

Giang Ninh mở miệng nói “Vâng!”

Tiểu Hứa không có ý kiến gì.

Giang Ninh không nói gì nữa, dẫn theo Lâm Vũ Chân rời đi.

Mà Tiểu Hứa dẫn Trần Ngọc vào xưởng, đi thăm quy trình làm việc của dây chuyền sản xuất, lại dẫn cô ta đến phòng ký túc của nhà xưởng.

Trần Ngọc bất ngờ phát hiện ra phòng ký túc của nhà xưởng này còn tốt hơn phòng trọ mình thuê không biết bao nhiêu lần!

“Tập đoàn Lâm thị rất coi trọng nhân viên, Tổng giám đốc Lâm cũ vẫn luôn nhấn mạnh, nhất định phải khiến cho nhân viên Lâm thị cảm thấy hạnh phúc”

Tiểu Hứa nhìn ra được vẻ ngạc nhiên của Trần Ngọc liền tự hào nói: “Chị Ngọc, tôi vẫn gọi chị như vậy đi. Chào mừng chị gia nhập gia đình lớn của tập đoàn Lâm thị này!”

“Cảm ơn!”

Hai người bắt tay.

Quá muộn nên Trần Ngọc cũng không trở về mà nghỉ lại luôn ở nhà xưởng, ngày hôm sau lại đi dọn nhà cũng được. Dù sao cô ta cũng chỉ có một va ly mà thôi.

Giang Ninh dẫn theo Lâm Vũ Chân rời đi. Trên đường đi, Lâm Vũ Chân muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì thì em cứ nói đi.”

“Hình như anh cố ý đưa chị Ngọc đến nhà xưởng vùng ngoại ô.”

Lâm Vũ Chân hỏi: “Anh có sắp xếp gì khác sao?”

“Bảo vệ cô ấy”

Giang Ninh không giấu.

Lâm Vũ Chân lập tức hiểu rõ.

Ông Phó chết, làm con gái duy nhất của ông Phó, chỉ sợ không thể thả lỏng về chuyện an toàn của Trần Ngọc được.

Cô im lặng một lúc lâu nhìn Giang Ninh, trong ánh mắt có vẻ lo lắng.

“Giang Ninh, có phải thế giới kia của bọn anh đặc biệt nguy hiểm đúng không?”

Lâm Vũ Chân không thể nào là một cô gái ngốc, ngược lại cô đặc biệt thông minh.

Nếu cô còn không biết trong thế giới kia của Giang Ninh vô cùng nguy hiểm, vậy thì phản ứng của cô cũng chậm quá.

“Đối với người khác là rất nguy hiểm, đối với anh thì không”

Giang Ninh cũng không che giấu.

Cho dù hắn không để cho Lâm Vũ Chân bước vào thế giới màu xám kia, nhưng để cho Lâm Vũ Chân biết một ít có thể khiến cho cô an toàn hơn.

Hắn cũng không nói, với người khác, hắn mới là kẻ nguy hiểm nhất!

“Anh phải cẩn thận, biết không?”

Lâm Vũ Chân khẽ nói: “Em không muốn nhìn thấy anh bị thương”

Lâm Vũ Chân nghĩ đến những vết sẹo trên người Giang Ninh lại đau lòng.

“Vợ à”

“Sao anh?”

“Cũng chỉ có em mới có thể gây tổn thương cho anh, em sẽ làm trái tim anh bị tổn thương sao?”

Lâm Vũ Chân lắc đầu: “Sẽ không đâu.

“Vậy tới buổi tối, anh có thể ôm em ngủ được không?”

Lúc đó có một chiếc xe màu đen đang đỗ cách nhà xưởng vùng ngoại ô mấy trăm mét, xe tắt máy, tắt đèn, giống như hòa vào trong bóng tối vậy.

“Không ngờ cô ta lại qua đêm ở nhà xưởng vùng ngoại ô này?”

Diệp Cưồng ngồi trên xe, trong mắt có chút sát khí, còn không nhịn được cười lạnh.

“Cấm địa Đông Hải gì chứ, tôi còn không phải tiến vào như chỗ không người sao? Cô ta ở lại vùng ngoại thành càng tốt, giết xong cũng dễ xử lý hơn!”

Gã xuống xe, lắc người một cái đã biến mất ở trong đêm tối.

Nhưng gã cũng không biết, con hổ là mình đã tiến vào lãnh địa của một đám sói!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 30 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status