Chiến thần hào môn

Chương 392



Chương 392 “Chỉ cần đến đó rồi mang người về!”

Tô Minh Toàn lạnh nhạt nói, “Cái gì mà cấm địa, thật sự coi bản thân là một món ăn rồi à, trước mặt Thành Hải thì chúng được tính là cái thá gì!”

“Vâng!”

Mấy thuộc hạ lập tức trả lời.

Quá thật;mấy thành phố ven biển’khu Đông Nam so với mấy thành phố lớn như Thành Hải và phương Bắc thĩ địa vị cách biệt rất lớn: Dù cho là Đông Hải được mệnh danh là cấm địa, gần.

đây rất nổi trội nhưng nếu thật sự nói về bối cảnh thì không có khả năng so sánh.

Họ là thận trọng nên mới xin ý kiến của Tô Minh Toàn, mất công đến lúc đó lại gặp phiền phức, Nhà họ Tô còn muốn dạy dỗ họ, bây giờ nghe thấy Tô Minh Toàn hoàn toàn không bỏ cấm địa rắm chó này vào trong mắt.

Cúp máy, Tô Minh Toàn nhìn người quản lý mặt đầy sợ hãi quỳ trước mặt mình, cười lạnh một tiếng.

“Mày tưởng kêu cô ta trốn ở Đông Hải – cái cấm địa rắm chó gì đó là tao không dám động vào cô ta à?”

Người quản lý run rẩy, toàn thân đầy vết thương.

“Cậu Tô, Diệp Khinh Vũ không hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhất với cô ấy!”

“Bốp!”

Tô Minh Toàn đưa tay lên tát một cái, đánh đến khóe.

miệng của người quản lý rỉ ra máu tươi.

“Ông chủ của bọn mày còn không dám nói như thế với taol”

Tô Minh Toàn cười lạnh, mặt đầy xấu xa.

“Tao nói mày biết, tao nhất định phải ngủ với Diệp Khinh Vũ, tao không chỉ ngủ cô ta còn muốn đầu tư cho cô ta, đóng phim, không đóng vài bộ kinh điển thì sao có thể được?”

Hắn vừa nói, sắc mặt của người quản lý lập tức trắng bệch.

Phim trong miệng của Tô Minh Toàn sao có thể là mấy bộ phim đàng hoàng được.

Hắn muốn hủy hoại Diệp Khinh Vũ!

Một khi đóng loại phim đó, cả đời Diệp Khinh Vũ đừng mong có thể ngẩng đầu lên lần nữa.

Cởi đồ xuống thì không thể nào mặc lên lại nữa!

“Cậu Tô! Cậu Tô!”

Người quản lý liền nói, “Cậu đại nhân đại lượng, đại nhân đại lượng…”

Anh nhào qua muốn cầu xin Tô Minh Toàn, nhưng bị mấy người kéo lại, hoàn toàn không thể đến gần.

“Ném ra ngoài, ném ra ngoài!”

Tô Minh Toàn không kiên nhẫn nói, “Đợi tôi chơi chán Diệp Khinh Vũ rồi các cậu cũng có thể chơi!”

“Cảm ơn cậu Tô!”

Nghe những lời này, người quản lý tuyệt vọng rồi, toàn thân mất hết sức lực, giống như bị rút sạch linh hồn, trực tiếp bị kéo đi.

Anh chỉ hy vọng Diệp Khinh Vũ có thể chạy trốn, dù có từ bỏ ước mơ của cô thì cũng nên rời khỏi cái giới tàn nhẫn này…

Đông Hải.

Đi theo định vị, mấy người Lưu Tiểu Đao xác định được Diệp Khinh Vũ đang ở câu lạc bộ thiên nhiên.

Họ còn có chút kinh ngạc, chết đến nơi rồi mà Diệp Khinh Vũ này còn có tâm trạng đến câu lạc bộ làm SPA, chăm sóc bản thân.

Xem ra cô ta đã cam chịu rồi, biết sửa soạn cho bản thân tốt một chút, như vậy mới có thể hầu hạ Tô Minh Toàn tốt hơn.

Mấy người bắt xe đi thắng đến câu lạc bộ thiên nhiên, xuống xe vừa tính đi vào liền bị người khác chặn lại.

“Ngại quá, câu lạc bộ tạm thời không làm kinh doanh với người ngoài”

Lúc Lâm Vũ Chân ở trong thì câu lạc bộ sẽ không đón khách ngoài, đây là quy định Hoàng Ngọc Minh đặt ra, vì muốn bảo đảm sự an toàn và tự do cho Lâm Vũ Chân.

“Hả?”

Lưu Tiểu Đao nhíu mày cười lạnh, “Không làm kinh doanh với người ngoài, vậy tại sao có người đã đi vào.

rồi: Diệp Khinh Vũ đang ở đây!

Phục vụ cười cười, “Vì đó là người có thể đi vào”

“CútI”

Lưu Tiểu Đao nhớ Tô Minh Toàn từng nói hắn chỉ cần mặc sức ra tay ở Đông Hải này là được, một thằng nhân viên quèn mà cũng dám ngăn cản hắn?

“Ông đây muốn vào, tao xem bọn bây ai dám cản!”

Lưu Tiểu Đao thét lớn một tiếng, đưa tay đẩy phục vụ ra, trên mặt đầy vẻ xấu xa.

Phục vụ đó không chút tức giận, đứng thẳng người nhìn chằm chằm Lưu Tiểu Đao, vỗ tay, ngay lập tức, mười mấy người xông ra, ai ai cũng đầy sát khí nhìn Lưu Tiểu Đao.

“Họ muốn làm phiền chị dâu nghỉ ngơi”

Phục vụ chỉ Lưu Tiểu Đao, hừ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 30 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status