Chiến thần hào môn

Chương 991



Chương 991:

 

“Chồng ơi..” Lâm Vũ Chân nhẹ nhàng gọi một tiếng, Giang Ninh không hề động đậy, hơi thở vẫn đều đều như cũ: “Chúng ta sinh một đứa con đi.

 

Cô nở một nụ cười xấu xa, nhìn Giang Ninh đang ngủ say, cô biết bây giờ anh chắc chăn không thể nghe thấy lời cô nói.

 

Nhưng Giang Ninh lại đột ngột mở mắt ra!

 

Lâm Vũ Chân lập tức luống cuống, gương mặt đỏ bừng lên, muốn mở miệng giải thích, vừa rồi cô thật sự cố ý nhân lúc Giang Ninh đang ngủ say mới dám nói ra câu nói như vậy, sao có thể ngờ được Giang Ninh vốn đã ngủ rất sâu giấc nghe câu nói đó thì đột nhiên tỉnh lại chứ!

 

Người đàn ông này, chẳng lẽ đang giả vờ ngủ hay sao!

 

“Anh, không phải anh đã ngủ rồi sao?” Mặt cô đỏ bừng, tim cũng đập nhanh hơn, cảm giác máu trong cơ thể mình cũng bắt đầu chảy nhanh hơn rồi.

 

truyenhay.com đang tải ảnh vui lòng đợi xíu

 

Thậm chí mãi cho đến bây giờ cô cũng chưa hoàn toàn lấy lại được phản ứng, rõ ràng Giang Ninh đã ngủ say rồi, sao có thể tỉnh lại như vậy được.

 

Sau đó còn làm chuyện đó với cô nữa…

 

“Hình như trời tối rồi” Giang Ninh không hề mệt mỏi chút nào, ngược lại tinh thân vô cùng phấn chấn.

 

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Vũ Chân: “Em còn mệt à?

 

” Lâm Vũ Chân nhẹ nhàng hừ một tiếng, có chút lười biếng nâng tay lên: “Em hơi mệt” Cô ngẩng đầu lên nhìn Giang Ninh, hai người bốn mắt nhìn nhau.

 

“Chồng ơi, như vậy thì có thể sinh được con sao?” Giang Ninh ngẩn ra một lát, chợt nói với vẻ nghiêm túc: “Có lế vẫn chưa đủ đâu, chúng ta cần cố gắng hơn nữa” “Vâng” Lâm Vũ Chân cần môi, giọng nói càng ngày càng nhẹ giống như tiếng muỗi kêu: “Vậy thì… Thêm một lần nữa nhé?” Giang Ninh lập tức dở khóc dở cười.

 

“Không được, tối nay còn buổi tiệc mừng công nữa mà” Anh hôn một cái thật mạnh lên trán Lâm Vũ Chân: “Ngày mai tiếp tục” Nhìn thoáng qua thời gian, đã không còn sớm nữa rồi, buổi tiệc mừng công tối nay hai người họ nhất định phải có mặt, không biết bao nhiêu nhân viên đang chờ họ tới phát tiền thưởng nữa kìa.

 

Hai người sửa soạn một lượt, thay quần áo xong lập tức chuẩn bị ra ngoài.

 

Hai người Tô Mai và Lâm Văn đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, chỉ là thấy Giang Ninh ở ngoài vất vả, mãi mới quay về nhà nghỉ ngơi được nên không đành lòng quấy rầy anh.

 

Một giấc ngủ trưa này, hai đứa trẻ đều ngủ rất lâu rồi, xem ra là thật sự mệt mỏi.

 

Thấy Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đi xuống tầng, Tô Mai ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Dậy rồi hả con? Chuẩn bị xuất phát thôi” Bà đột nhiên phát hiện ra mặt của Lâm Vũ Chân hơi hơi đỏ lên, giống như còn đang ngại ngùng chuyện gì đó.

 

“Làm sao vậy con?” Tô Mai vội vàng hỏi với vẻ quan tâm: “Không khỏe ở đâu à, sao mặt lại đỏ như vậy?” Bà đưa tay ra chuẩn bị chạm vào mặt cô thì Lâm Văn lập tức giữ chặt lại, gương mặt già đỏ lên: “Sờ cái gì mà sờ chứ, con bé đã lớn như vậy rồi, nó không thoải mái ở đâu tự nó biết, em lo nhiều quá rồi” Ông vừa nhỏ giọng thì thâm với Tô Mai điều gì đó vừa kéo bà ra chỗ khác, lại quay đầu lại liếc mắt ra hiệu với Giang Ninh, chớp chớp mắt giống như đang hỏi anh, hai đứa đang chuẩn bị sinh một đứa cháu ngoại cho ba mẹ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 30 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status