Cô dâu của diêm vương

Chương 109: Nói dối (1)



"Này, Mộ Lan Lăng, những thứ mà bổ cần tôi đã thu thập được đủ rồi, có một số là động vật sống, cần cô nuôi, lúc nào cô có thời gian qua đây lấy vậy?"

Giọng điệu láu cá của Trình Ôn Thiệu ở đầu dây bên kia vang lên.

Tôi nhìn ra xung quanh, ở đây cách cái căn nhà cũ nát của Trình Ôn Thiệu không xa, đi lên thêm vài bước nữa là đến đầu sau của ngõ góa phụ, cách căn nhà của Trình Ôn Thiệu không quá năm trăm mét.

"Bây giờ tôi đến có được không? Tôi đang ở sau ngõ chỗ nhà ông đây."

Tôi nhìn hai cái bóng đen xem chừng sẽ còn đánh nhau rất lâu mới xong, quyết định đi đến nhà của Trình Ôn Thiệu xem xét tình hình trước, dẫu sao thì chuyện của bố tôi quan trọng hơn nhiều so với con nữ quỷ này.

"Đâu sau ngõ? Vậy thì được, cô đến đi, chỗ của tôi đến tối thì sẽ tối lắm, cô cẩn thận đừng có mà nói chuyện với mấy người đàn bà đó! Bọn họ đã quen với âm khí rôi, nếu như gửi thấy mùi âm khí trên người cô thì sẽ lại tưởng là cô đến tìm quỷ chơi đấy, đấy đều là mấy khách chính của bọn họ."

Trình Ôn Thiệu biết rất rõ ngõ góa phụ này đến đêm tối thì âm khí bẩn thỉu đều sẽ rất đậm đặc.

Thảo nào lân trước khi tôi đến đây, mấy người đàn bà đó lại đều chăm chú nhìn tôi, trên người tôi từ trong ra ngoài đều là khí tức do Giang Lãnh để lại, thế nên bọn họ đã cho là tôi đã bị ma quỷ nhập vào người.

Tôi lặng lẽ nhãn tin cho anh trai, nói là tôi đến chỗ Trình Ôn Thiệu đợi hai người bọn họ, chỉ là đi một quãng đường có năm trăm mét mà thôi, anh trai tôi chỉ mong tôi tránh cho xa mấy chỗ nguy hiểm nên rất nhanh chóng đã nhản OK trả lời.

Tôi nhìn bóng dáng của Giang Lãnh từ đằng xa, anh ấy lạnh lùng đứng từ xa nhìn mấy bóng đen ấy vẫn còn đang quấn vào nhau, ánh mắt không hề có bất cứ cảm xúc nào, đúng như là Trình Ôn Thiệu nói, những người này trong mắt của anh ấy chỉ là những khối thịt có thế động đậy được mà thôi, chẳng khác gì loài giun dế cả.

Vậy còn tôi thì sao? Tôi biết là cái tâm trạng kỳ vọng rãng mình trong mắt của anh ấy là hoàn toàn khác với những người khác, cảm giác lúc được lúc mất ấy rất là ngu xuẩn, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả.

Tôi quay đầu đi về phía ngõ góa phụ tăm tối đó, kỳ thực thì tôi cũng nên nói với anh ấy một tiếng, nhưng mà anh ấy đến số điện thoại và zalo của tôi cũng không thèm quan tâm, tôi cũng hà cớ gì mà làm chuyện thừa thãi như vậy? Thêm nữa là anh trai tôi chắc cũng sẽ nói cho anh ấy biết thôi.

Tôi rảo bước, đi nhanh đến trước căn nhà nhỏ của Trình Ôn Thiệu, cửa vẫn chỉ là khép hờ, tôi đang định đưa tay đẩy cửa ra thì từ phía trong đã có người mở cửa, một gương mặt trắng bệch lộ ra từ đằng sau cánh cửa...

Tôi giật bắn mình, đang định hét lên thì có một đôi tay nhanh chóng thò ra từ sau cánh cửa, một tay bóp lấy cổ tôi, một tay thì bịt lấy miệng của tôi.

Trong lòng bàn tay của cô ta có một miếng bông hóa trang bốc mùi rất hắc, lúc xộc vào mũi tôi khiến tôi cảm thấy hoa mày chóng mặt.

Âm thanh cánh cửa cót két vang lên bên tai tôi, tôi nghe thấy phía bên trong vang lên tiếng Trình Ôn Thiệu hỏi một câu: "Mộ Lan Lăng? Ý...

Không có người à? Kỳ lạ nhỉ..."

Người đàn bà sau lưng tôi siết lấy cổ tôi, trên người cô ta có một mùi nước hoa rẻ tiền, lúc tôi trượt người xuống thì nhìn thấy nửa gương mặt của cô ta, là người đàn bà đã từng bị Trình Ôn Thiệu bóp lên bóp xuống, tên là cái gì mà Lan Ngọc phải không? Lúc tỉnh lại, mắt tôi nhìn thấy thứ đầu tiên là một cái cửa sổ chật hẹp, và một sợi dây thừng đơn độc có kẹp một chiếc áo lót màu đỏ...

Đây là căn nhà gạch xanh trong ngõ góa phụ.

Khắp nơi trong phòng đều là bùa chú Phạn văn, còn trên cổ, cổ tay, cổ chân của tôi cũng đã bị vẽ loãng ngoãng bùa chú bằng đan sa màu đỏ sậm.

Người đàn bà đã bắt cóc tôi đang cúi đầu dùng một viên gỗ tròn chấm đan sa bôi vẽ trên người tôi.

"..

Cô, cô đừng oán trách tôi..."

Cô ta nhìn thấy tôi đã tỉnh lại, sợ hãi đến mức tay run rẩy.

Tôi không thời gian để phân tích tình hình, hoàn cảnh trước mắt nữa, trong lòng lập tức mặc niệm cáo mệnh, nhất định phải nhanh chóng kêu cứu mới được.

".

Mau đi cắt cái huy hiệu tên ở trước ngực của cô ta xuống!"

Một giọng nói khàn đục vang lên ở trong phòng, người đàn bà đó sợ giật bắn mình, vội vội vàng vàng câm lấy cái kéo, cắt cái huy hiệu tên tôi đeo ở trước ngực xuống.

"Vứt đi! Mau vứt cái huy hiệu tên ấy ra xa, càng xa càng tốt!"

Người đàn bà đó nơm nớp lo sợ cầm cái huy hiệu tên lên rồi vứt ra ngoài cái ô cửa số hẹp đó.

Tôi bất lực nhìn động tác của cô ta, tay chân và cố đều như bị gông cùm khó lại không cách nào cử động được, phía dưới người tôi còn có một hình về rải ra, toàn là chữ Phạn.

"Chậc chậc chậc...

bây giờ thì mi không có cách nào mà cầu cứu được rồi...

Mộ Lan Lăng...

mi lẽ ra là thân xác ngon lành non nớt được cúng tế cho ta mới đúng, tại sao lại có thể mang thai đứa con của người khác được cơ chứ hả...

Ta phải trừng phạt mi, mi là đứa bé hư hỏng lắng lơ..."

Cái giọng nói khàn đặc ãy vang lên từ một góc trong căn phòng này Tôi liếc mắt nhìn qua đó, một chiếc điện thoại được dựng đứng ở đầu giường, gương mặt quỷ màu đỏ máu đó đang ở trong điện thoại nhìn tôi.

Tôi hít sâu vài hơi, cúi xuống nhìn thấy quần áo của mình đã bị cắt cho rách nát, ngực và bụng đều lộ ra, trên da bụng đã bị vẽ rất nhiều vòng tròn và chữ Phạn.

"Mi hiện giờ chỉ đám giống như một con chó chết chủ, trốn ở đằng xa thôi sao? Muốn chiếm lấy thân xác của ta, không đến đây lấy đi à?"

Tôi cố gắng hết sức để giọng nói của mình không trở nên run rẩy.

"Ha ha ha...

Ta biết là mi có chỗ dựa nên không sợ gì, pháp lực linh thai trong bụng của mi rất mạnh mẽ, trăm tà bất xâm, hiện giờ ta cũng không dám đến gần mi...

Nhưng mà pháp lực của linh thai có mạnh mẽ đến thế nào thì cũng không có tác dụng gì với con người cả...

đợi đến khi linh thai chết rôi, mi có còn dám vênh váo không sợ gì nữa không?"

Giọng nói khàn khàn của gương mặt quỷ đó mang vẻ hưng phấn không tả được.

Bàn tay của người phụ nữ đang vẽ bùa trên bụng tôi khựng lại một lát, quay đầu lại lén lút dùng miệng nói không ra tiếng: "Xin lỗi cô...

tôi..."

"Đừng có mà giở trò đấy! Có tin là ta sẽ xé toạc cái bụng của con mi ra không? Cho mi nhìn thấy bộ dạng nó bị rách ruột rách gan là như thế nào!"

Cái mặt quỷ đó gào lên.

Người đàn bà đó lập tức cần lấy môi, không dám nói gì thêm nữa.

Hiện giờ tôi đã bị trói buộc hoàn toàn rồi, giống như một chữ đại nằm ngửa trên mặt đất, không cần biết là đối phương muốn làm gì tôi, tôi đều không hê có năng lực chống chọi lại.

Nhưng mà tôi lại nghĩ đến một vấn đề hoàn toàn không thích hợp vào lúc này là: Không cần biết là thai gì, chỉ cần rời khỏi cơ thể của mẹ thì đều sẽ chết ngay, linh thai đã chết thì cũng sẽ không còn pháp lực trăm tà bất xâm nữa.

Vậy thì, với một bào thai đã chết không có chút pháp lực nào cả rồi đem đi làm mắt trận thì sẽ có tác dụng gì? "Vẽ...

vẽ xong rồi..."

Người đàn bà đó nói vào điện thoại.

Bốn tròng mắt trắng trên màn hình điện thoại đảo một vòng, xác nhận là đã vẽ xong, nói với người đàn bà đó: "Ðem cái búp bê hình người ra đây, đâm rách tay cô ta, nhỏ máu của cô ta lên đỉnh đầu con búp bê đó."

Người đàn bà làm theo chỉ thị của nó, hoàn thành từng thao tác một trên người của tôi.

Tôi nằm trên mặt đất lạnh lẽo và ẩm ướt, bụng và ngực lộ ra trong không khí buốt giá, chỉ có thể giương mắt nhìn con búp bê hình người toàn thân được vẽ bùa chú.

Tóc trên đỉnh đầu của con búp bê đã bị cắt mất, lúc này nhỏ lên đó máu của tôi, có vài giọt chảy dài lăn xuống, gương mặt của con búp bê giống như là đang ứa máu ra vậy, rất kinh tởm.

"..

Đây là một mật pháp, mi không cần phải lo lắng là sẽ chết, chỉ là có chút đau đớn mà thôi, chậc chậc chậc...

Vặn gãy cánh tay của con búp bê xem thế nào, nhanh lên!"

Cái mặt quỷ ấy lại gào lên một tiếng, khiến người đàn bà đó bị dọa liền bẻ gãy chỗ tiếp nối cánh tay bằng gỗ của con búp bê, vang lên một tiếng "rắc".

Một cơn đau đớn kịch liệt từ vai trái của tôi truyên đến, tôi đau đến mức hét lên thất thanh, cơn đau còn khiến tôi cảm giác được bụng mình cũng co thắt kịch liệt, liệu có ảnh hưởng đến linh thai không? Tôi thở hổn hển một lúc, rồi vội vàng căn chặt lấy môi mình, cố gắng hết sức để không gào thét lên nữa.

"..

Ta nghe được một người phụ nữ nói là, cảm giác đau đớn cũng sẽ khiến cho người ta bị sảy thai..."

Cái giọng nói khàn đặc đó lúc gần lúc xa.

Cảm giác của tôi đã trở nên có chút mơ hồ, lục phủ ngũ tạng trong người đang co thắt từng cơn.

Hình như bên tai còn nghe thấy tiếng người đàn bà đó đang van nài: "Mi hãy thả con trai ta ra đi, nếu như muốn cô ta bị sảy thai thì còn rất nhiều cách khác, tại sao lại phải như thế này...có thể đưa đi đến bệnh viện là được rồi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status