Cô dâu của diêm vương

Chương 110: Nói dối (2)



"Ta muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô ta...cô ta lễ ra là đồ cùng tế của ta, nhưng lại mang thai đứa con của họ Giang đó, ta phải trừng phạt con đàn bà này...chậc chậc chậc...

Văn gãy nốt cái tay còn lại của cô ta đi! Nhanh lên! Để cô ta đau đớn thêm chút nữa...

Lại thêm một lần nữa sao? Tôi cắn chặt môi thở hổn hển, mỗi thớ thịt trên người đều đang co giật, nếu lại thêm một lần nữa, kể cả có cần nát mồm tôi ra thì tôi cũng phải nhịn bằng được, không thế gào thét lên nữa...

không thể đế cho cái mặt quỷ này đạt được mục đích! Chính vào lúc tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý giơ đầu chịu chết thì dưới tầng đột nhiên vang lên tiếng gào thét của Trình Ôn Thiệu: "Lan Ngọc, cô đang làm cái gì thế! Mau gỡ bỏ những lá bùa chú ra để tôi đi vào!"

Thần sắc trong ánh mắt của người đàn bà đó có chút dao động, nhưng Huyết Liêm Quỷ Vương trong điện thoại vẫn còn đang nhập vào người của con trai cô ta, cô ta không dám manh động.

Đầu điện thoại bên kia bỗng nhiên có một trận hỗn loạn, điện thoại của bên đó rơi xuống đất, màn hình trở nên đen xì.

Tôi lại nghe thấy một tiếng cười lanh lảnh quen thuộc: "Nữ chủ nhân, mau tự cứu lấy mình đi...

Đừng để Đế Quân đại nhân lại vướng thêm nghiệp chướng nữa, hê hê hê..."

Là Bạch Vô Thường! Tôi bừng mở đôi mắt đã bị mồ hôi chảy ướt đẫm ra, nói với người đàn bà đó: "Có người đi tiêu diệt cái thứ lệ quỷ đó rồi...

Cô hãy mau xé hết tất cả những lá bùa chú trong căn phòng này đi!"

"Ö, ô!"

Cô ta phản ứng ra, vội vàng lao đến chỗ cái cửa sổ chật hẹp xé nát bốn tờ bùa chú Phạn văn.

Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh giá như lưỡi dao từ ô cửa sổ chật hẹp xông thẳng vào phòng, thân hình của Giang Lãnh giống như là ngọn lửa địa ngục lạnh giá, trong bóng đêm đen điên cuồng phẫn nộ mà bập bùng.

Mái tóc đen của anh ấy bồng bềnh, trong tay nảm thanh trường kiếm bóng trăng mờ ảo, thanh kiếm ấy như sao chổi vút qua trong không trung, đến khi tôi nhìn rõ ràng được thì mũi kiếm đó đã rút ra khỏi lông ngực của người đàn bà nó.

Không có vết thương, không có vệt máu, người đàn bà đó trong nháy mắt đã mềm nhũn ngã ra đất.

Trình Ôn Thiệu xông đến vô cùng kinh ngạc, ông ta sửng sốt quỳ trên đất, run rẩy nói: "Đế quân, Tôn Thân...Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Ngài, ngài sao lại có thể...

Cô ta chỉ là một người thường mà thôi, kể cả cô ta có xúc phạm đến nữ chủ nhân đi chăng nữa, ngài khiến cho cô ta hôn bay phách tán có quá là..."

Giang Lãnh hình như không hê nghe thấy cái gì hết, anh ấy quay người lại, từ trên cao cúi xuống nhìn tôi.

Áo ở trước ngực tôi đã bị cắt rách nát, làn da lộ trần trong không khí đều mang mùi hôi tanh của đan sa, lúc này tôi như là loài giun dế ngẩng đầu nhìn vâng trăng lạnh lẽo trên bầu trời, nhỏ bé mà bất lực nhìn anh ấy.

Mũi kiếm của anh ấy gãy khẽ lên cố tay, cổ chân và ở cổ tôi, bùa chú gông cùm xiềng xích trên người tôi liên mất đi tác dụng, tôi thở phào nhẹ nhõm.

"..

Em thế nào rồi?"

Anh ấy ngôi xổm xuống, muốn đưa tay ra ôm lấy tôi.

Tay của anh ấy vừa chạm vào vai trái tôi, tôi đau đớn đến hét toáng lên, xương cốt trong cơ thể bị vênh lên, đẩy vai tôi biến thành một hình dạng quái dị.

Cơn đau kịch liệt khiến tôi vùng vẫy điên cuồng: "Đừng động vào em! Anh đừng có mà động vào em!"

"Em đừng có mà động đậy! Chết tiệt thật! Mộ Lan Lăng, em bình tĩnh lại một chút cho ta!"

Nhưng mà cơ thể của tôi đã không còn khống chế được nữa, tôi cảm thấy bản thân mình đối mặt với một lời nói dối khủng khiếp.

Anh ấy vẫn luôn lừa tôi.

Cái gã đàn ông sẽ đến cứu tôi, sẽ vì tôi mà sát hại người sống, sẽ đêm đêm quấn quýt với tôi đến thiêu đốt tận xương cốt ấy, anh ấy luôn lừa tôi! Tôi sớm đã phải nghĩ đến cái mâu thuẫn này!Tại sao tôi lại bị anh ấy khuất phục đến mức đầu óc trở nên mụ mị như là bã đậu thế chứ! "Em không thể bình tĩnh lại được! Giang Lãnh, anh có phải là đã lừa dối em không?"

Tôi không còn bận tâm gì đến cảm giác đau đớn của cơ thể mình nữa, tôi điên cuồng gào lên: "Thẩm Thanh Hà nói là sẽ dùng pháp thuật để lấy linh thai đã thành hình từ trong bụng ra! Em tin rôi! Là anh nói với em, sau này chúng ta vẫn có thể có con với nhau, em cũng tin rồi!"

"Vậy anh nói cho em biết, là pháp thuật như thế nào có thể khiến cho một cái thai mới thành hình có thể vẫn sống được sau khi rời khỏi người mẹ nó? Lấy ra là sẽ chết ngay đúng không? Chết rồi thì sẽ không còn pháp lực trăm tà bất xâm nữa có đúng không?"

"Thai chết không còn pháp lực thì làm thế nào mà làm mắt trận của trận pháp phong ấn trừ tà được!"

Phân nộ, điên cuồng, tủi nhục, không cam lòng, nghi ngờ...

tất cả những cảm xúc tiêu cực ấy đều bộc phát trong lúc này.

Thẩm Thanh Hà nói người đàn bà đó sẽ dùng pháp thuật lấy linh thai ra, vậy thì khả năng lớn nhất chính là lấy đứa trẻ cùng với cả tử cung nuôi dưỡng thai nhỉ ra, rôi nhanh chóng đặt nó vào trong mắt trận phá vỡ tà khí đối diện trước khi nó kịp chết.

Phương pháp như thế này, đừng nói là pháp thuật huyền chỉ cái gì huyền nữa, kể cả có dựa vào điều kiện y tế công nghệ cao và hiện đại như bây giờ cũng chỉ có thể khiến cho thai nhi thoi thóp trong vài phút mà thôi.

Nhưng mà nếu là như vậy, anh ấy lại còn nói với tôi chuyện sau này gì nữa chứ? Chúng tôi cũng làm sao mà có thể có con được nữa? Giang Lãnh có lẽ đã bị sự điên cuồng của tôi khiến cho bực bội, đưa tay bấm một quyết ấn lên giữa hai lông mày của tôi, toàn thân tôi lập tức như bị trói buộc lại, vừa không thể cử động, cũng không thể nói gì được.

Tôi chỉ có thể dùng nước mắt tuôn trào không ngừng để biểu đạt cảm xúc của mình lúc này.

"Mộ Lan Lăng."

Anh ấy bóp lấy cằm tôi, lạnh lùng nói: "Ta ngay từ khi mới bắt đầu đã nói cho em biết, ta cân thứ ở trong bụng của em, ta chưa từng định lừa gạt gì em, ngay từ ban đầu ta đã nói rõ mục đích của mình rồi"

"..

Sau đó, mỗi một câu nói ta nói với em, chưa từng lừa gạt gì em hết, em tin hay không tin thì cũng không quan trọng, sau này rồi em cũng sẽ hiểu thôi."

Sắc mặt anh ấy bình thản không chút cảm xúc như mặt hồ nước, ánh mắt thì vân lạnh lẽo chẳng khác gì sao đêm trên bầu trời, đường vân của đôi đồng tử màu vàng sậm ấy tuôn trào như muốn hút tôi vào vực sâu không đáy.

Anh ấy vẫn kiêu ngạo tôn quý như thế, không thèm bố thí cho tôi một câu giải thích nào cả.

Tin ư, Mộ Lan Lăng, nếu như mày lựa chọn tin tưởng, vậy thì kể cả cốt nhục có bị nấu chảy, tuyệt tình đoạn nghĩa thậm chí là hôn bay phách tán, tan thành tro bụi cũng đều là lựa chọn của mày, trách ai được? Không tin ư, mày nếu như không tin, vậy tại sao lại khóc lóc nức nở như thế, sao lại cảm thấy bản thân bị chịu đựng tủi nhục lớn đến thế, lại còn chỉ chích anh ấy đã lừa gạt mày, lại còn đùa cợt với tình cảm của mày sao? Những thứ đó là thứ mà mày có thể mong chờ có được sao? Mộ Lan Lăng, mày đã bị gia tộc cống hiến cho quy thân, cũng giống như là miếng thịt trên thớt vậy, có bị xẻ thịt thì cũng là điều hiển nhiên thôi, có gì mà đáng để khóc lóc đâu? Giang Lãnh không thèm để ý gì đến nước mắt của tôi, đưa tay đẩy xương vai của tôi về vị trí cũ.

Tôi đã đau đớn đến mức tê dại rồi, có đau hơn nữa cũng chỉ có rớt thêm vài giọt nước mắt mà thôi, còn có thể làm gì khác được nữa? Bạch Vô Thường xuất hiện trước mặt của tôi, gương mặt luôn tươi cười của hẳn ta khi nhìn thấy thi thể của người đàn bà đó thì lập tức trở nên lạnh giá vô cùng.

Hân ta mở to đôi mắt tam bạch nhãn đầy tà khí, đôi môi đỏ như màu máu ấy thốt ra lời khuyên can lạnh lùng: "Đế Quân đại nhân, hết lần này đến lần khác ra tay với người sống của dương gian, kể cả có là ngài đi chăng nữa, thì cũng sẽ bị trời phạt đấy...

Huống hồ lần này, lại còn khiến cho kẻ này trực tiếp bị hồn bay phách tán nữa."

Giang Lãnh thờ ơ nói: "Không sao."

Bạch Vô Thường đưa mắt nhìn lên người tôi, thở dài khẽ đến nỗi gần như là không thể nghe thấy, báo cáo: "Nữ quỷ đó bị ngài đánh vào ngục Lũy Kiếp, Quỷ Vương bị Quyên Hoành chém chết, tan thành tro bụi...

đứa trẻ đó sớm đã bị Quỷ Vương nuốt mất hồn phách, không cách nào cứu được"

Giang Lãnh nhìn Trình Ôn Thiệu đứng ở cửa: "Mi đi khỏi Minh phủ biến mất nhiều năm, trốn trong cơ thể người sống này, ẩn náu ở nơi dơ bẩn đen tối này, đáng phải chịu tội gì?"

Trình Ôn Thiệu bò rạp ra đất run lẩy bẩy.

"..

Niệm tình mi luôn làm việc thiện, chữa bệnh cho người sống của dương gian nhiễm phải âm độc, thi độc, thế nên tha cho mi một lần, mi biết là cân phải làm gì rồi chứ!"

"Biết ạ...

bố của nữ chủ nhân, tiểu nhân sẽ đốc hết sức chữa trị"

Giọng nói của Trình Ôn Thiệu run rẩy trả lời.

Ở dưới tầng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, giọng của anh trai tôi vang lên bên tai: "Lan Lăng..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status