Cô dâu của diêm vương

Chương 119: Ván cờ của cố nhân (2)



Chúng tôi đi đến đầu ngõ Đông của thôn Hồi Long, hai đồng chí cảnh sát khu vực mà ông chú sắp xếp đã đợi chúng tôi ở đó rồi.

"Xin chào, xin chào, mấy người là chuyên gia đến để giải quyết chuyện này đúng không?"

Một đồng chí cảnh sát khu vực đi đến bắt tay với anh trai tôi, tự giới thiệu là họ Tiết.

"Đây chính là ngõ Đông sao7"

Tôi lo lắng không biết là ông cụ Trân đã xảy ra chuyện gì, thò đầu ra nhìn ngó cái ngõ ở đằng sau lưng bọn họ.

Bây giờ vẫn chưa là tối muộn, xung quanh có không ít người đang đi lại, lúc này chắc là sẽ không xảy ra hung án gì đâu nhỉ? Nhưng mà cũng khó nói, cái ông cụ Trân đó thì là một tên lừa bịp có chút hiểu biết, có thể khiến cho ông ta sợ hãi đến thế, chắc là gặp phải thứ gì đó rồi.

"Ngõ Đông chính là đây, nhưng mà bên trong thì còn có ba ngã rẽ rất hẹp, gọi là ngõ Đông một, ngõ Đông hai, ngõ Đông ba, không biết là người mà các vị cần tìm cụ thể là ở chỗ nào?"

Tiết Hòa hỏi: "Có chút manh mối cụ thể nào không?"

"Ô, chúng tôi tìm một ông già gọi là Trân Vinh Nam, gầy gò nhỏ người, cao tầm như thế này"

Tôi nói với Tiết Hòa.

Anh ta gật đầu, đưa chúng tôi đi vào bên trong ngõ hỏi thăm.

Anh trai tôi đi phía trước, giúp tôi che chắn bớt những ánh mắt không được thiện chí đó, nơi này phong thủy rất xấu, những người đàn ông ở đây ai ai nhìn cũng rất đen tối và bạo lực, ánh mắt thì chứa đầy suồng sã và tham vọng sắc dục.

Lúc đi đến ngõ Đông một, chúng tôi cảm nhận được một luồng khí âm u lạnh giá tỏa ra từ trong ngõ, anh trai tôi nói một tiếng với hai đồng chí cảnh sát rồi kéo tôi đi về phía trước.

Đi ra phía sau một căn nhà tồi tàn xem xét thì thấy âm khí là từ nơi này bốc ra, trên mặt đất có một cái rãnh nhỏ thông thẳng vào trong sân, hôi thối kinh người.

"Lan Lăng, em đứng tránh ra xa một chút, anh leo tường lên xem thế nào "

Anh trai tôi đeo đôi găng tay bảo hộ, ngậm lá bùa đồng, đây đều là những thứ mà anh trai và bố tôi khi ra ngoài thu gom đồ đều nhất định phải mang theo.

Anh ấy chạy lấy đà hai bước rồi đạp chân lên tường, hai tay bám được lên bờ tường, hai cánh tay dùng sức rồi bò được lên trên tường.^^

Cảnh sát Tiết Hòa nói khẽ: "Thân thủ này được đấy nhị, giống như là đã được luyện qua vậy, mấy người làm pháp sư lại còn phải đi tiến hành tập huấn quân sự nữa cơ à?"

"Đây là chỗ nào mà anh còn nói đùa được, có thời gian rảnh rồi vậy không bằng giúp tôi đi tìm người đi"

Tôi cau mày trừng mắt nhìn anh ta.

Tiết Hòa hối lỗi cười cười, quay người đi gõ cửa mấy nhà xung quanh hỏi thăm.

Những nơi lộn xộn như thế này thì mở cửa ra đa phân cũng là những người rất lung tung.

Không là thằng say rượu thì là loại đàn bà với ánh mắt lẳng lơ, nhưng mà không có ai biết được người ở trong căn nhà này là người như thế nào.

"Mấy người bình thường không qua lại với nhau sao?"

Cảnh sát Tiết Hòa hỏi một câu.

"Thế thì cũng phải có cửa chứ, đây là tường của cái sân sau, cửa trước chắc là ở ngõ Tây bên cạnh, đi vòng cả quãng được như thế, tôi lười chẳng muốn đi, người ở trong nhà đó thì có liên quan gì đến chúng tôi chứ, chúng tôi cũng có phải là cảnh sát đâu."

Người đàn bà đó bực bội đóng luôn cửa lại.

Anh trai tôi đã lò mò leo lên được đến nóc nhà, loại nhà gạch lợp mái ngói như thể này rất trơn, tôi nhìn mà tim cứ giật thót, đang định gọi anh ấy xuống thì anh ấy lại kêu "ý"

lên một tiếng: "Ở đây chẳng phải là căn nhà ở bên cạnh sao? Tại sao lại không có cửa nhỉ?"

Vừa nói dứt lời thì viên ngói dưới chân anh ấy đột nhiên Sụp xuống! Tôi sợ hãi hét lên một tiếng thất thanh, chỉ nghe thấy anh trai tôi chửi một tiếp "Mẹ kiếp"

xong thì không còn nghe thấy tiếng gì nữa.

"Mấy người, mấy người còn không mau đi cứu người đi chứt"

Tôi gào lên với hai người cảnh sát khu vực đứng ở bên cạnh.

Bọn họ ngớ người ra, bình tĩnh lại thì vội vàng trèo tường, nhưng mà hai người đó đều không thể nào leo lên được, chỉ còn cách là chạy qua ngõ Tây ở bên cạnh, muốn chạy vòng đến cửa trước.

Tôi cũng muốn chạy theo, nhưng mà có lẽ động tác quá mạnh, một bên bụng tôi đột ngột đau kịch liệt, tôi nhớ ra trong bụng mình vẫn còn một quả bóng, không dám có động tác gì quá lớn nữa, trong lòng thì cuống lên gọi Giang Lãnh không ngừng, còn niệm cáo mệnh gọi tiếu quỷ sai đến.

Tiểu quỷ sai gần như là gọi lúc nào là đến lúc đấy, hai tên tiểu quỷ sai hỏi: "Nữ chủ nhân, gọi chúng tôi đến có việc gì?"

"Phía trước...

cái căn nhà ở phía trước, bọn mi đi xem xem, anh trai ta bị rơi xuống rồi..."

Tôi thở hổn hến, lôi bọn chúng chạy đi.

Tiểu quỷ sai chạy theo tôi vài bước, sợ đến mức nhảy dựng lên: "Tại sao ở đây lại có quỷ ngục!"

"Không phải là quỷ ngục, là một lỗ hổng, người nhà họ Thẩm đã niêm phong trong căn nhà đó rồi, chắc là không có chuyện gì đâu...

bọn mỉ mau đi vào căn nhà bên cạnh xem thế nào đi! Anh trai ta sao lại không có tiếng động nào hết!"

Căn nhà đó quả nhiên là ở bên cạnh, nhưng mà cửa lớn thì đã bị dùng gạch đá bít kín rồi! Trước đó chúng tôi còn tưởng đây là sân của nhà ai đó, bây giờ mới biết đây là một căn nhà đã bị niêm phong chết! "Mấy người muốn làm cái gì thế?"

Cảnh sát khu vực canh gác quỷ sung và một người Thẩm gia Càn đạo đang ngồi ở căn nhà đối diện xem tivi để tiêu hao thời gian thì nghe thấy chúng tôi ở bên này kêu gào, hai người đó vội chạy ra xem.

Vị Càn đạo của nhà họ Thẩm đó tưởng là chúng tôi muốn đến đây sinh sự, dùng sức đẩy tôi một cái: "Đi tránh xa chỗ này! Không được đến gần căn nhà đó!"

Tôi bị anh ta đẩy ngã, tức giận nói: "Chúng tôi chỉ là muốn đi vào nhà bên cạnh!"

"Bên cạnh cũng không được! Ai biết được là mấy người có muốn trèo tường đi vào trong đó tiêu hủy vật chứng hay không! Ở đây đã xảy ra mạng người, trước khi điều tra ra kết quả thì bất cứ ai cũng không được phép đến gần!"

Anh ta rất bá đạo quát lên.

Cảnh sát Tiết Hòa cũng rất khó xử, nói với đồng nghiệp: "Chúng tôi đi mượn thang gỗ trèo vào xem thế nào, là thật sự có người rơi vào trong đấy, chúng tôi vừa rồi còn đi theo bọn họ mà"

Càn đạo của nhà họ Thẩm tức giận nói: "Mấy người là cảnh sát, lẽ nào không biết là phải bảo vệ hiện trường sao? Có người rơi vào trong đó rồi? Thế tại sao lại không có bất cứ tiếng động nào hết? Lừa ai chứ hả?"

Cái thằng cha này! Thật là tức chết mài! Tiếu quỷ sai bay ra, chắc là vì trên người bọn chúng có âm khí, cái tay Thẩm gia Càn đạo lập tức cảnh giác rút một lá bùa ra, chửi: "Quả nhiên là có âm vật!"

Nói xong, ánh mắt như luông điện nhìn về phía tôi, tôi vừa mới bò dậy, anh ta đã vỗ một lá bùa lên đầu tôi, tôi tức giận xé là bùa đó xuống, mắng: "Anh có nghe hiểu tiếng người không đấy hả? Chính mắt tôi nhìn thấy anh trai tôi rơi vào trong đó! Anh không nghe phải không...

Được thôi, được thôi...anh gọi điện thoại cho Thấm Thanh Hà đi, tôi nói với cô ấy!"

"Cô là cái thứ gì mà lại dám chỉ tên gọi họ cô chủ của nhà chúng tôi chứ!"

Anh ta không hề khách sao chửi lại.

Tôi...

Tôi thật sự là muốn đập cho anh ta một trận! Tiểu quỷ sai kéo lấy tay áo tôi: "Nữ chủ nhân nguôi giận, nguôi giận...

Chuyện đó, trong đó quả thật là không có người! Chúng tôi đã đi vào xem rồi, trong đó không có ai hết!"

Không có người? Vậy thì anh trai tôi đi đâu rồi? Chỉ cần nghĩ đến việc anh trai tôi không thấy đâu nữa là nước mắt tôi lập tức muốn tuôn ra...

Chính mắt tôi nhìn thấy anh ấy rơi xuống mài! Lại còn nghe thấy anh ấy chửi một câu "mẹ kiếp"

nữa, tại sao lại có thế không thấy được chứ? Cảnh sát Tiết Hòa vác một cái thang đi đến, tôi vội vàng lao đến đẩy anh ta ra, định tự mình leo vào trong xem thế nào.

"Này này này, cô đừng vội mài Cô nhảy xuống thì làm sao mà đi ra được!"

Cảnh sát Tiết Hòa kéo tôi lại nói: "Đợi đồng nghiệp của tôi đi mượn thêm một cái thang nữa để vào phía trong tường..."

Tôi không đợi được nữa, tôi lo lắng đến muốn chết đi được! Đấy là anh trai của tôi! Anh ấy biến mất rồi! Lúc anh trai tôi rơi xuống đó, tôi cảm thấy như là bị ăn một đòn đánh ngâm vậy, đầu óc đều trở nên mụ mị cả! Chuyện này còn khiến tôi thấy sợ hãi hơn cả việc Giang Lãnh không thấy đâu nữa! Vừa đặt chân lên thang thì tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng phẫn nộ quát lên: "Mộ Lan Lăng! Em làm gì đấy hả?"

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Giang Lãnh với gương mặt đầy phẫn nộ đứng ở đằng sau lưng tôi, tay anh ấy vươn đến nhấc tôi lên, cũng không thèm bận tâm người khác nhìn cái cảnh tượng này sẽ thấy kỳ quặc đến thế nào...

Cơn tức giận của Giang Lãnh khiến không khí trở nên lạnh giá đến buốt xương, anh ấy gầm ghè: "Có phải là thời gian gần đây quá dịu dàng với em không, em đã quên cái bụng của mình rồi à! Lại còn muốn trèo tường nữa à..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status