Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 101: Cảm giác quen thuộc đến lạ



Chương 101: Cảm giác quen thuộc đến lạ

“Anh Diệm, tôi là Ngô Đức Cường. Cậu ba nhà chúng tôi đến châm cứu rồi đây.” Ôn Thục Nhi xác nhận lại lớp ngụy trang trên cơ thể mình một lần nữa, sau đó ra hiệu đồng ý với Hắc Diệm.

Hắc Diệm lúc này mới đi tới và mở cửa mời họ vào.

Trong phòng vẫn còn tấm bình phong, nhưng nơi đặt chiếc ghế trước đây đã trở thành chiếc giường đơn sơ.

Được bao phủ bởi đệm mềm và ga trải giường trắng như tuyết, nó sạch sẽ và gọn gàng, nhưng hơi thô.

Một người đàn ông tóc bạc phơ, giống như bác sĩ ngồi trên chiếc ghế xoay cạnh giường.

Có vẻ như ông ta là thần y trong những lời đồn đại.

Ngày ấy chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, hôm nay còn có thể nhìn thấy người thật, thật không dễ dàng gì.

Ngô Đức Cường nhìn chung quanh, hơi nhíu mày: “Châm cứu ở đây sao?” “Đúng vậy.” Hắc Diệm gật đầu, giọng điệu bình thản: “Mời anh Hoắc nằm xuống giường để thần y châm cứu.” Ngô Đức Cường trong lòng có chút không yên tâm, nhưng nghĩ tới cô ba nhiều lần khen ngợi ông ta, cậu ba cũng không phản đối, cho nên đỡ cậu ba nằm xuống giường.

Hoäc Kiến Phong không nói gì, lúc lên giường chỉ yên lặng nhìn vị thần y.

Vẫn giống như lần trước, bao bọc rất chặt và không thể nhìn thấy hình dạng vốn dĩ trông như thế nào.

Còn trong toàn bộ quá trình, vị thần y ngồi đó như một vị Phật, bất động.

Thực sự là không nghe thấy cũng không nhìn thấy giọng nói và động tác của bọn họ.

Ngay khi Hoắc Kiến Phong nằm xuống, Hắc Diệm nói với Ngô Đức Cường: “Anh Cường, anh vui lòng đợi bên ngoài, để không ảnh hưởng đến việc châm cứu của thần y.” Ngô Đức Cường không yên tâm, cười gượng: “Anh Diệm, dù sao thần y cũng không thể nhìn hay nghe, nếu tôi ở lại đây cũng không ảnh hưởng đến ông ta chứ nhỉ?” Hắc Diệm nghiêm nghị lắc đầu: ‘Không được. Chính vì thần y không thể nhìn hay nghe, ông ấy rất nhạy cảm với môi trường xung quanh. Hơi thở và mùi hương của anh đều có thể ảnh hưởng đến việc châm cứu và phán đoán của thần y, phiền anh ra ngoài chờ đợi.” Ngô Đức Cường bất lực nhìn Hoắc Kiến Phong.

Hoắc Kiến Phong nằm thẳng trên chiếc giường đơn giản, có mùi thơm thảo mộc thoang thoảng ở đầu mũi, trong lòng cảm thấy bình tĩnh không thể giải thích được.

Anh hất cằm về phía Ngô Đức Cường: “Nếu đã tới thì hãy nghe theo sự sắp đặt của họ, cậu chờ tôi bên ngoài tiệm trà đi.” “Hả?” Ngô Đức Cường sững sờ.

Anh ta còn tưởng rằng chỉ là canh giữ ngoài cửa! Nhưng thấy Hoắc Kiến Phong cương quyết, anh ta cũng không dám nhiều lời, cung kính gật đầu: “Vâng.” Anh ta quay đầu lại và dặn dò Hắc Diệm: “Anh Diệm, hãy thông báo cho tôi càng sớm càng tốt sau khi châm cứu xong.” Hắc Diệm trịnh trọng gật đầu: “Anh Cường, đừng lo lắng. Phong cảnh bên ngoài rất đẹp. Anh có thể đi loanh quanh bên ngoài. Sau một giờ đồng hồ, anh có thể đúng giờ trở lại đón cậu ba nhà anh.” Ngô Đức Cường không muốn ngắm phong cảnh, sau khi rời khỏi tiệm trà, anh ta liền ngồi nghiêm chỉnh trong xe đợi.

Trong phòng chỉ còn lại Hắc Diệm, thần y và Hoắc Kiến Phong.

Thần y khàn khàn cổ họng, lảm nhảm phát ra vài tiếng kỳ quái, lại thêm vài động tác quái dị, Hắc Diệm nói với Hoắc Kiến Phong: “Cậu Hoắc, thần y nói rằng hơi thở của cậu không ổn định, có phải là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt đúng không?” Hoắc Kiến Phong nằm ngửa trên giường, ánh mắt kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát đã trở lại bình thường.

Anh khẽ nói: “Đúng. Nhưng không sao, tôi quen rồi.” Bởi vì thái độ hợp tác trước đó của anh, Hắc Diệm đối với anh cũng khá tốt: “Cậu Hoắc, dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng nên đặt thân thể của mình lên trước. Thần y vừa nói, sẽ châm vài mũi kim trước để cậu ngủ.

Nghỉ ngơi một chút.” Trước khi Hoäc Kiến Phong hỏi, anh ta đã giải thích: “Đừng lo lắng, sẽ không ảnh hưởng đến việc châm cứu và trị liệu ở chân cậu.

Hoắc Kiến Phong nhìn Hắc Diệm, sau đó nhìn về phía thần y, khẽ gật đầu: “Được, vậy vất vả cho hai người rồi.” Hắc Diệm khẽ cười: “Tất cả đều là bổn phận của chúng tôi. Cậu Hoắc, làm phiền cậu hãy nhắm mắt lại trước.” Hoắc Kiến Phong ngừng nói, trực tiếp nhắm mắt lại.

Nhìn thấy vẻ bình tĩnh của người đàn ông, Hắc Diệm trong lòng cảm thấy có chút khâm phục.

Mới chỉ tới nơi này hai lần, cũng chỉ gặp qua bọn họ hai lần, thậm chí còn không nhìn rõ mặt một người trong đó, nếu đổi lại là anh †a, cũng không dám an tâm như vậy.

Dũng khí và sự gan dạ của cậu ba nhà họ Hoäc quả thực không người bình thường nào có thể so sánh được.

Hắc Diệm đẩy chiếc ghế xoay để di chuyển vị thần y từ bên cạnh giường sang vị trí đầu giường, để tiện cho “ông ta” châm cứu cho bệnh nhân.

Mặc dù Hoäc Kiến Phong đã nhắm mắt lại, nhưng nhận thức của anh đối với mọi thứ xung quanh không hề biến mất.

Chẳng mấy chốc, anh cảm nhận được chiếc kim bạc mảnh mai, lạnh lẽo đang từ từ xuyên qua huyệt vị trên đầu mình.

Vị thần y có cách châm kim bạc theo tiết tấu, cảm giác rất nhẹ nhàng, nhưng vô cùng ổn định.

Cùng với vài mũi kim liên tiếp trên đầu, ý thức của anh dần dần mờ đi, và cả người anh dường như trở nên nhẹ hơn.

Sau đó, đầu ngón tay của vị thần y này đã đặt lên những huyệt đạo trên đầu.

Đầu ngón tay mềm mại mát lạnh, sức lực vừa phải, lộ ra cảm giác quen thuộc đến lạ.

Là bởi vì lần trước đã bị ông ta sờ xương sao? Hoắc Kiến Phong khó hiểu, hơi thở từ từ bình tĩnh trở lại, dần đần chìm vào giấc ngủ …

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 116 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status