Cô vợ tái sinh

Chương 404





Chương 404: Chuột trong núi

“Nhưng… Dù sao cô ta là người nhà họ Phong…”

“Nhà họ Phong thì thế nào?” Vạn Thanh Thanh nghiến răng nở nụ cười, gương mặt vặn vẹo!

“Đã đi tới bước này rồi, anh cho rằng các anh còn đường lui sao? Nhanh bỏ bọn họ ở phía sau!”

Hai anh em nghe cô ta nói vậy, dần tỉnh táo lại, đúng vậy, bọn họ sống nhiều năm như vậy, chuyện thương thiên hại lý làm nhiều rồi, bị bắt cũng chỉ có đường chết, còn không bằng đánh cược một lần, cầm tiền chạy trốn!

“Em trai, làm theo cô ta đi, chỗ đó có nhiều lối rẽ, đến đó cắt đuôi bọn họ!”

“Ừm!”

Vì thế, tốc độ của xe vận tải nhỏ nhanh hơn!

Xe đi theo bọn họ dần bị bỏ một khoảng xa, bầu trời tối đen, cây nhiều, cộng thêm không quen thuộc tình hình giao thông, ngã rẽ nhiều, xe của Vạn Thanh Thanh tốn rất nhiều sức lực, cuối cùng cũng bỏ lại xe đối phương ở phía sau rồi!

Nhưng còn chưa xong, Vạn Thanh Thanh biết, một khi bọn họ bị để mắt, nhà họ Phong nhất định sẽ phái càng nhiều người đến, vì thế cô ta quyết định rất nhanh!”

“Đã tới nơi này rồi, hẳn là các anh có biện pháp chuyển con tin đúng không? Bỏ xe, chúng ta đi bộ!”

“Bỏ xe sao?” Hoàng lão đại bất mãn nói, “Cách nơi chúng ta muốn đến, lái xe còn cần nửa tiếng đấy! Bây giờ bỏ xe làm gì, dù sao đã cắt đuôi được xe kia rồi.”

Vạn Thanh Thanh lắc đầu không ngừng, “Các anh không hiểu đâu…” Trong giọng nói của cô ta tràn đầy ghen tị!

“Các anh không hiểu Phong Hành Diễm vì cô ta có thể làm tới mức nào đâu, thà giết lầm, không từ bỏ, trước mắt chúng ta cắt được đuôi đối phương, anh ta nhất định sẽ phái càng nhiều người tới! Dù sao đến lúc đó năm trăm vạn thuộc về các anh, các anh muốn mua xe gì chẳng có?”

Biểu cảm của hai anh em nghiêm túc hơn, đúng vậy, bây giờ đuổi theo bọn họ không phải là cảnh sát, mà là người nhà họ Phong…

Tuy đau lòng, nhưng bọn họ vẫn nên bỏ xe lại, hơn nữa Vạn Thanh Thanh đoán không sai, nhà họ Phong phái người đuổi theo chiếc xe khả nghi, chỉ có chiếc xe này không đuổi kịp, khiến Phong Hành Diễm lập tức đặt trọng tâm ở bên này, ngồi máy bay tới.

Lúc này Hoàng lão đại cõng Thương Trăn, cùng em trai anh ta còn có Vạn Thanh Thanh đi trong núi, Hoàng lão nhị nói, “Đi bên này, bên này có sơn động ẩn nấp, bọn họ đào thông, dùng để giấu người!”

Vạn Thanh Thanh cảm thấy đúng là ông trời giúp cô ta! Để cô ta gặp được hai tên buôn người lão luyện, cho dù Phong Hành Diễm có bản lĩnh thông thiên, trong vùng núi rộng lớn như vậy, muốn tìm được bọn họ, chẳng khác nào mò kim đáy biển!

Dù sao con chuột có vô số cái hang có thể chui vào, hơn nữa đều là trong góc âm u một số người không nhìn tới.

Thương Trăn được cõng như vậy, ý thức tỉnh táo không ít, cô cẩn thận cởi giãy khỏi dây thừng, phát hiện không tránh được, người trói cô lúc trước rất chuyên nghiệp, hơn nữa dây thừng không phải loại thông thường, chẳng lẽ, cô chỉ có thể đợi Phong Hành Diễm tới cứu cô?

Mấy người đi mấy tiếng trong núi không dám nghỉ, bởi vì chỉ một lát như vậy, vài chiếc máy bay bay tới trước mặt bọn họ, nơi xa đường núi vốn ít dấu chân người đầy xe cộ, khiến bọn họ cẩn thận mò mẫm trong núi, vốn không dám vươn đầu ra.

Cuối cùng, bọn họ tìm được người tới đón!

Người nọ là “tiểu bạch kiểm”, lúc nhìn thấy Vạn Thanh Thanh, cau mày nói, “Các anh tới ngoại thành dạo chơi à? Còn mang theo nhân tình?”

Trong lòng Vạn Thanh Thanh cảm thấy ghê tởm, cô ta liếc mắt nhìn Hoàng lão đại một cái, tên này vừa già vừa xấu còn muốn làm nhân tình của mình? Nhưng bây giờ cần dựa vào anh ta, cho nên không thể nói được.

Hoàng lão đại đang bực bội vì bị người ta đuổi theo, nên không có tâm tình nghĩ chuyện khác, vội vàng nói, “Nhanh, dẫn chúng tôi vào thôn! Xong việc tôi cho cậu số này!”

Nói xong, anh ta quơ tay, đôi mắt “tiểu bạch kiểm” kia sáng lên!

“Năm vạn?” Nhưng anh ta lại lắc đầu, “Không nên không nên, gần đây không làm nữa, không biết vì sao, vừa rồi trong thành đột nhiên có nhiều người lạ tới, lão đại tôi nói, ở thành phố Hải Trung có người quan trọng mất tích, đang tìm khắp nơi! Bảo chúng tôi ngàn vạn lần không nhận việc này nữa, nếu không lúc đó xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều không chịu nổi!”

Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn người phụ nữ che kín đầu trên lưng Hoàng lão đại, nói đùa, “Nghe nói người mất tích là nữ, không phải là người trên lưng anh đấy chứ!”

Chỉ trong chớp mắt sắc mặt hai anh em nhà họ Hoàng khó coi, bởi vì bầu trời tối đen mới không lộ ra, vẫn là Hoàng lão đại nói, “Sao có thể! Tôi có bản lĩnh đó, đã sớm ra ngoài tiêu dao khoái hoạt rồi, còn chui vào trong rừng làm gì, một giá thôi! Mười vạn! Chỉ cần cậu dẫn đường mà thôi, số tiền này đủ cho cậu mua nàng dâu rồi!”

Giá anh ta nói khiến “tiểu bạch kiểm” ngứa ngáy trong lòng! Anh ta không nhịn được nói, “Hoàng lão đại, anh mới phát tài à?”

Hoàng lão đại nói, “Đúng là phát chút tài, làm một vố cuối, vốn định làm xong sẽ thu tay, ai ngờ gặp chuyện như vậy! Ở bên ngoài khắp nơi đều rất chặt, nếu không tôi đã không vội vàng xử lý như vậy, nhỡ đâu bị tóm nhầm, tôi sẽ ngồi tù cả đời mất.”

Nghe anh ta nói vậy, trong lòng “tiểu bạch kiểm” an tâm hơn, hóa ra là sợ bị phong ba này liên lụy, mới vội vàng xử lý hàng trong tay, hơn nữa mười vạn thật sự không phải con số nhỏ, anh ta sờ cằm, nói.

“Thành giao! Mấy người đi theo tôi, đảm bảo sẽ không bị bắt!”

Trong núi cũng có thành trấn, nhưng nếu chỉ đi đường núi, không vào trong thành, mục tiêu sẽ không rõ ràng, hơn nữa khu này có tiếng là núi non trùng điệp, dạo quanh lòng vòng, không ai dẫn đường, rất dễ bị lạc, khác với những ngọn núi ở ngoài.

Đám buôn người trâu bò mấy tới vùng núi này, cũng chỉ có thể thành thật giao phí dẫn đường, đây là quy củ!

Thương Trăn thấy đám người thuần thục như vậy, hiểu rõ trong lòng, mình bị đám lão luyện bắt rồi, nhưng cô không “tỉnh” lại, một khi cô tỉnh lại, những người đó sẽ ép cô đi, cô bất tỉnh còn có thể kéo dài thời gian. Hơn nữa được người ta cõng trên lưng có thể điều tiết khí tức, cho cô thêm chút thời gian, có thể tiêu hao hết dược tính trong cơ thể.

Trên đường núi tối đen như mực, một đám người không dám dùng bất luận công cụ chiếu sáng gì, mò mẫm một cách mù quáng trong núi, lúc này, Vạn Thanh Thanh đột nhiên nói, “Sao cô ta còn chưa tỉnh? Không phải là tỉnh rồi, cố ý giả bộ đấy chứ?”

Hoàng lão đại hừ một tiếng, “Tôi là lão giang hồ, người tỉnh hay giả bộ, tôi liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, nhanh! Bớt nói linh tinh đi! Nhanh chóng lên đường quan trọng hơn!”

Vạn Thanh Thanh bĩu môi, liếc mắt nhìn “tiểu bạch kiểm” dẫn đường ở trước, đi qua nhỏ giọng nói, “Biết anh là lão giang hồ rồi, nhưng các anh đừng coi thường người phụ nữ này, người phụ nữ có thể nắm chặt cậu chủ nhà họ Phong trong tay, có thể là kẻ dễ bắt nạt sao?”

“Nói cũng phải…” Hoàng lão nhị nghe xong, đi qua lật mí mắt Thương Trăn, lại véo thịt mềm của cô, phát hiện cơ thể cô không kéo căng, mới nói.

“Hôn mê rồi! Thuốc mà người ngoại quốc kia cho cô ta dùng rất có tác dụng, bất tỉnh nhân sự hoàn toàn! Như vậy, chỉ sợ còn hôn mê một ngày!”

“Vậy thì tốt!” Vạn Thanh Thanh yên tâm, một ngày sau, chỉ cần mang Thương Trăn vào thôn, mọi chuyện đều đã định! Đến lúc đó cô ta cũng ra nước ngoài trốn một thời gian, đợi gió lặng xuống, lại trở về thưởng thức kết cục của Thương Trăn!

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status