Cô vợ tái sinh

Chương 423





Chương 423: Lại lừa cô

Thương Trăn nhìn anh: “Những nơi đó cần phải mua phụ nữ là bởi vì mười mấy năm trước, bọn họ trọng nam khinh nữ, giết chết bé gái, theo lý mà nói, tỉ lệ sinh con gái lớn hơn con trai, nhưng nơi đó của bọn họ ít phụ nữ như vậy, vì thế có thể thấy được bọn họ đối với việc sinh được con trai có bao nhiêu chấp nhất, lúc trước bọn họ có bao nhiêu tàn nhẫn.

Mà tập tục xấu này, không phải chỉ cần có tiền là giải quyết được gốc rễ, cho nên, chín năm phổ cập giáo dục bắt buộc của chính phủ chúng ta vẫn rất nhân đạo, ý nghĩa của sự xuất hiện của nó là vì để cho thế hệ này của chúng ta có thể nhận rõ sai trái hơn với người của thế hệ trước.”

Cô dừng lại một chút rồi nói: “Vì không để cho những đứa nhỏ kia đi lên con đường giống như cha mình, em rất ủng hộ việc xây dựng trường học.”

Phong Hành Diễm nhìn kỹ cô, nhìn thấy trong mắt cô đầy sự nghiêm túc, anh đột nhiên đưa tay bế cô lên.

Thương Trăn thở dài một tiếng: “Anh làm gì thế?”

Phong Hành Diễm cười nói: “Trăn Trăn của anh lương thiện như vậy, em như thế, anh đột nhiên muốn bổ nhào vào em!”

Mặt Thương Trăn đỏ lên, không biết là vì mất tự nhiên do hai chữ “lương thiện”, hay là bị anh đột nhiên thân thiết làm cho xấu hổ!

“Thả em xuống!”

Thương Trăn khàn giọng nói, nhưng Phong Hành Diễm lại không đồng ý, anh nóng lòng muốn thử, nói: “Anh dẫn em đi đến một chỗ tốt!”

Sau khi nói xong liền không để ý đến rất nhiều ánh mắt trêu chọc của người làm, bế Thương Trăn đến phòng của anh.

Khoảng thời gian gần đây, Thương Trăn đều ngủ một mình, Lý Uyển Oánh lo lắng Thương Trăn còn đang bị bệnh, Phong Hành Diễm đã bắt nạt cô, cho nên cưỡng chế hai người chia phòng ngủ, bây giờ lại bị Phong Hành Diễm cưỡng ép đưa đến phòng của anh. Thương Trăn đột nhiên có loại dự cảm không tốt, kết quả vừa mới đi vào, hương hoa thơm ngát truyền đến, Phong Hành Diễm thế mà đem phòng của anh… Bố trí thành phòng kết hôn?

Anh gấp không kịp chờ đợi như thế ư…

Không thể không nói, giờ phút này, trong lòng Thương Trăn cảm thấy ngọt ngào, rất nhiều chuyện, kể từ sau khi cô nói ra câu “em yêu anh”, giống như liền buông ra rất nhiều, cô thích nhìn thấy Phong Hành Diễm dụng tâm với cô.

“Em thích không?” Phong Hành Diễm đặt Thương Trăn lên giường, chiếc chăn thêu bằng lụa đỏ bị ép dưới cơ thể của cô, cô vừa mới không chú ý liền bị Phong Hành Diễm nhào lên người.

Trước đó, từ khi được cứu ra đến bây giờ, mấy ngày nay bọn họ không thân mật, cho nên Phong Hành Diễm đột nhiên đến gần, hormone nam tính mãnh liệt phả vào mặt cô, khiến cho Thương Trăn không khỏi cảm thấy khẩn trương.

Phong Hành Diễm càng đến gần, hơi thở kia lại càng mãnh liệt.

Chỉ nghe thấy anh cười nói: “Chiếc gối này, chiếc chăn này, đều là do mẹ anh yêu cầu, bà ấy nói hôn lễ của chúng ta nên tổ chức theo kiểu truyền thống của Trung Quốc, như thế vui vẻ hơn.”

Thương Trăn im lặng không nói gì.

Phong Hành Diễm lại hào hứng, vội vàng nói: “Chẳng qua cha anh lại cảm thấy hôn lễ tổ chức theo kiểu Tây thì tốt hơn, càng phù hợp với sở thích của chúng ta, sau khi ba người thảo luận xong đã nhất trí quyết định, tổ chức một hôn lễ theo kiểu Tây, sau đó lại tổ chức thêm một hôn lễ truyền thống của Trung Quốc, nếu như em thích tổ chức hôn lễ theo kiểu du lịch, như vậy chúng ta có thể tổ chức một hôn lễ trên biển. Nếu em thích hôn lễ trên cao, chúng ta có thể tổ chức một lần trên núi.”

Thương Trăn dở khóc dở cười: “Anh dự định cùng với em tổ chức kết hôn bao nhiêu lần? Khách mời sẽ cảm thấy anh rất phiền phức!”

Phong Hành Diễm ôm cô, dùng chóp mũi cọ lên mặt cô, thân mật nói: “Vậy thì không cần khách, hoặc là nói, tất cả mọi người xung quanh đều là khách mời của chúng ta, tất cả đều có thể đến, anh muốn cùng em tổ chức nhiều lần hôn lễ, đến một nơi liền kết hôn một lần, anh muốn để cho mọi người trên toàn thế giới này đều biết, em là người phụ nữ của anh, được không? Được không?”

Anh liên tiếp truy hỏi, Thương Trăn khẽ cắn môi dưới, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói.

“Chỉ kết hôn với em, sẽ không quá đơn điệu sao?”

Đôi mắt màu tím của Phong Hành Diễm chuyên chú nhìn cô, lòng bàn tay chậm rãi mơn trớn trán cô, nhỏ giọng nói.

“Yêu em, cho dù lặp đi lặp lại bao nhiêu lần anh cũng sẽ không cảm thấy chán!”

Thương Trăn yên lặng, sắc mặt đỏ lên, Phong Hành Diễm thuận thế cúi đầu hôn lên môi cô, lần này là một nụ hôn vô cùng ngọt ngào, hai người nhìn nhau, cùng nhau hôn môi, cả hai đều cảm nhận được sự rung động từ tim, giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua, vừa chua xót vừa ngứa.

“Bảo bối, chúng ta tập duyệt lại động phòng một lần nhé?”

Phong Hành Diễm ở trên người cô khó nhịn cọ xát, nhíu mày nói: “Không có vị hôn phu nào thê thảm như anh cả, cô vợ nhỏ đã được nuôi lớn lâu như thế, nhưng số lần ăn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.”

Thương Trăn trừng mắt nhìn anh: “Thì ra anh lừa em về phòng là vì chuyện này, em nhìn lầm anh rồi.”

“Đâu có?”

Phong Hành Diễm oan uổng kêu to: “Vốn dĩ anh muốn cho em nhìn thấy phòng cưới, thuận thế lại ép hôn một lần, ai ngờ em quá đẹp, nhìn thấy em nằm trên giường, anh chỉ muốn xỏ xuyên qua em, chặn miệng em lại, một chữ cũng không muốn nói.”

Thương Trăn bị anh trêu chọc không làm gì được, hai tay vẫn ôm cổ anh, đột nhiên ngẩng đầu cắn lên vành tai anh một cái, lần này, Phong Hành Diễm không nhịn được rên lên, liền nghe thấy cô nói.

“Được… Anh xỏ xuyên qua em đi!”

Hai mắt Phong Hành Diễm bỗng nhiên xuất hiện ngọn lửa!

Bên ngoài vẫn còn rất sáng, nhưng trong phòng hai người đã bắt đầu làm chuyện xấu hổ, lại ngọt ngào quấn quýt bên nhau, trong lúc nhất thời, những tiếng thở dốc không ngừng đan xen, ngay cả lúc ăn cơm, những người làm đều xấu hổ đi gọi.

Sau khi Lý Uyển Oánh nghe xong, đắc ý nói: “Điều này có phải mang ý nghĩa, chẳng mấy chốc tôi sẽ được làm bà nội rồi không?”

Phong Tứ Hải thản nhiên nói: “Bà nghĩ quá xa rồi! Bà nghĩ danh sách khách mời, chuẩn bị gửi thiệp cưới.”

“Ôi chao, tôi làm ngay đây!”



Sau khi làm xong một lần, Thương Trăn có chút cố hết sức, cô khàn giọng nói: “Em từ bỏ, em không chịu nổi.”

Phong Hành Diễm khó dịp được ăn mặn một lần, hơn nữa cơ thể này quá mức mê người, anh không bỏ qua được.

“Không được, anh vừa mới làm nóng người xong! Trăn Trăn, em hưởng thụ là được rồi.”

“Không được, cho dù không động cũng rất mệt mỏi.”

Phong Hành Diễm khó nhịn, khổ não nhìn cô, đột nhiên hai mắt sáng lên.

“Hay là như này, lần trước em nói với anh ba chữ kia, nếu như em nói lại lần nữa, anh sẽ bỏ qua cho em.”

Thương Trăn mím môi: “Không…”

Vẻ mặt Phong Hành Diễm trở nên hung dữ, dùng sức đâm vào mấy lần, hỏi: “Em có nói không?”

Trên giường, lúc Thương Trăn kiệt sức, cô luôn dễ dàng thua trận…

“Được… Em nói.”

Cô mím môi, giống như khó mà lên tiếng, người đàn ông nằm trên người cô lại rất chờ đợi nhìn cô, dưới chiếc chăn màu đỏ, cơ thể trần trụi của hai người quấn quýt bên nhau, chỉ có những lời âu yếm nhất rung động lòng người mới có thể phù hợp với tình hình.

“Em nói đi, anh đang nghe!”

Thương Trăn nhắm mắt lại, có chút cam chịu nói.

“Em… Em yêu anh!”

Phong Hành Diễm bất mãn đâm vào trong cô: “Giọng nói quá nhỏ!”

Nhưng giọng nói của anh rõ ràng xao động, hiển nhiên là cố ý.

“Em… Em yêu anh!”

“Bảo bối, em ấp úng cái gì?”

Anh khàn giọng truy hỏi, động tác càng lúc càng dữ dội, Thương Trăn không chịu được, vội nói.

“Em yêu anh, em yêu anh! Em yêu anh, em yêu…”

Chữ sau cùng của cô bị Phong Hành Diễm chặn lại, anh không có trả lời, dùng hành động để nói cho cô biết.

“Anh cũng yêu em!”

Cho nên lần chiến đấu này nhất định không thể kết thúc nhanh như thế, Phong Hành Diễm lại lừa cô!

… Nhưng ai nói cô rơi vào bẫy của một người đàn ông có tinh lực dồi dào lại đói khát đã lâu, nhất định chỉ có thể nhận lấy!

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status