Cô vợ tái sinh

Chương 424





Chương 424: Hơi giống em

Gần đây Phong Hành Diễm có hơi buồn rầu, bởi vì anh đã trang trí xong phòng cưới, thiệp mời cũng được lặng lẽ gửi ra ngoài, nhưng Trăn Trăn còn chưa đồng ý gả cho anh, chuyện này hơi rắc rối, cô rõ ràng yêu anh, còn kiêu ngạo, rốt cuộc là vì chuyện gì lại chậm chạp không buông ra?

Phong Hành Diễm không nghĩ ra, ban ngày, trong lúc làm việc nghĩ đến, buổi tối lúc đem người lừa đến trên giường này nọ cũng nghĩ đến, chẳng lẽ Trăn Trăn chỉ muốn “chơi trai”, không muốn chịu trách nhiệm?

Gần đây Thương Trăn lại một lần nữa đến bệnh viện chữa bệnh từ thiện, đối với tâm tư của anh xem như không biết.

Phong Hành Diễm vì muốn buộc cô thả ra, có thể nói là dùng hết thủ đoạn!

Anh ở bệnh viện, lúc về nhà, trước mặt mọi người trên đường cầu hôn cô, cô nhận lấy nhẫn, nhưng không nói “em đồng ý”.

Cuối tuần anh đưa cô ra biển, ở trên đảo tổ chức một buổi lễ cầu hôn rất lãng mạn, cô lại một lần nữa nhận nhẫn, chỉ là vẫn không nói “em đồng ý”.

Tất cả các phương pháp cầu hôn trên internet, anh đều đã thử qua một lần, sau cùng, mọi người trong thành phố Hải Trung đều biết, gần đây anh Phong đang bận rộn với việc cầu hôn, còn thiếu một bước cuối cùng, nhưng rốt cuộc cô dâu đang chờ gì?

Sau một lần cuối cùng cầu hôn thất bại ở bệnh viện, Phong Hành Diễm tổng kết lại thất bại, anh cảm thấy… Có phải anh nên tìm người giúp đỡ, ví dụ như tạo ra một đứa nhỏ trước!

Nhưng con nhóc xấu xa Trăn Trăn kia quá giảo hoạt, anh dụng tâm tưới nước, đều bị cô âm thầm đổ đi, nói cách khác, dưới tình huống cô không đồng ý, anh rất khó làm cho mình đánh được vào bên trong của kẻ địch…

Bên này, đầu óc Phong Hành Diễm đang mơ màng, bên kia Thương Trăn cũng nhận được rất nhiều áp lực.

Y tá trong bệnh viện hâm mộ nói: “Bác sĩ Thương, lúc nào thì chúng tôi được uống rượu mừng của cô?”

Thương Trăn: “…”

Trong nhà, vẻ mặt mẹ nuôi u oán nói “Trăn Trăn, ngay cả quần áo của đứa nhỏ mẹ cũng may xong rồi, khi nào thì con sinh cục cưng ra chơi với mẹ?”

Thương Trăn: “…”

Sau cùng, ngay cả khi cô đi trên đường, người qua đường đều chạy đến nói: “Đây không phải là Thương Trăn sao? Thương Trăn! Thương Trăn! Lần sau anh Phong cầu hôn cô, cô có đồng ý không?”

Thương Trăn: “…”

Cuối cùng, Thương Trăn né tránh vấn đề, đi về trong nhà, Thương Bách Tề làm ra tư thế trưởng bối: “Trăn Trăn, con không thể tùy hứng như thế, cậu Phong cầu hôn con nhiều lần như vậy, làm sao con không đồng ý một lần nào.”

Thương Trăn nói: “Chờ một thời gian.”

“Chờ? Con chờ cái gì?” Thương Bách Tề không vui nói: “Không thể chờ thêm nữa, cha cho con thời gian ba ngày, lập tức kết hôn! Nếu không, cha không cho con vào nhà nữa!”

Cứ như thế, đêm 30, Thương Trăn bị cha ruột của mình đuổi ra khỏi nhà.

Rốt cuộc cô đang chờ gì? Không ai biết.

Có người nói Thương Trăn làm ra vẻ, bọn họ nói, nếu không phải anh Phong có tính tình tốt, đã sớm không cần người phụ nữ như thế, có người nói, khảo nghiệm mấy lần như thế cũng tốt, khảo nghiệm mấy lần có thể kiểm tra xem có thật lòng hay không.

Mấy ngày sau, nhà họ Phong đón tiếp một vị khách không mời mà đến.

Lý Thục Viện ngồi trong phòng khách thưởng thức trà, cô ta có dáng vẻ đoan trang, nhìn qua có vẻ là người được nhận giáo dưỡng tốt đẹp, mọi cử chỉ đều cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui.

“Cháu đã sớm muốn đến thăm hỏi, nhưng bởi vì cháu ở nước ngoài, bác gái đừng giận cháu.”

Lý Uyển Oánh cười nói: “Sao có thể như vậy được, Thục Viện đến lúc nào, nhà bác đều hoan nghênh.”

Nhưng trong lòng bà ấy đang điên cuồng hò hét, không phải như thế! Trong lúc quan trọng này, bà ấy thật sự không chào đón bất kỳ một người phụ nữ trẻ tuổi nào đến nhà mình, nhất là Lý Thục Viện!

Quả nhiên, đôi mắt đẹp của Lý Thục Viện chuyển động, nói: “Vậy cháu yên tâm, à đúng rồi, anh Phong đâu ạ? Sao không nhìn thấy anh ấy?”

Lý Uyển Oánh cười gượng, nói: “Gần đây thằng bé bận rộn công việc…”

Lý Thục Viện tỏ ra đã hiểu, trên gương mặt lãnh đạm xa cách khẽ nở nụ cười.

“Cũng đúng, vừa kết thúc nghỉ đông là thời điểm bận rộn, cháu đến lâu như thế, sao chưa thấy cô Thương?”

Mà Thương Trăn chính là vào lúc này trở về, cô nhìn Lý Thục Viện, trong lòng không nói nên là cảm giác gì, có lẽ là không thoải mái?

Đời trước, Phong Hành Diễm là một tổng giám đốc cao cao tại thượng, bên người anh có rất nhiều tin tức về hồng nhan, Lý Thục Viện là một trong số đó, nghe nói Phong Hành Diễm đối với cô ta là vừa gặp đã yêu, chỉ là sau này, cô ta vì lý tưởng của mình rời khỏi trong nước, chút tình cảm này không bệnh mà chết.

Mà Thương Trăn vẫn luôn chờ cô ta, bởi vì… Lý Thục Viện và cô có điểm giống nhau.

Lý Thục Viện tuổi trẻ lại có sự nghiệp, thành tựu, gương mặt xinh đẹp, tính cách nhìn như ôn hòa nhưng rất lãnh đạm, người bên ngoài đều nói cô ta là mỹ nhân lạnh lùng, chính là kiểu người có thể kích thích cảm giác chinh phục của đàn ông, bây giờ gặp một lần, quả nhiên danh bất hư truyền (danh tiếng truyền đi đúng như thực tế).

Lý Thục Viện nghe thấy tiếng động liền quay đầu, Thương Trăn nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô ta, quả nhiên rất xinh đẹp, chính là loại vẻ đẹp vừa nhìn thấy liền biết lãnh diễm cao quý, khó lòng đả động.

Thương Trăn khẽ cười: “Cô muốn gặp tôi?”

Lúc cô nói những lời này, Lý Thục Viện đồng thời cũng đánh giá cô, trong lòng phỏng đoán, đây là một đối thủ rất khó giải quyết, Phong Hành Diễm bị cô câu dẫn, không phải không có đạo lý.

Thương Trăn tiếp tục nói: “Tôi chính là Thương Trăn, xin hỏi cô là?”

Lý Thục Viện nở nụ cười, sau cùng lãnh đạm nói: “Tôi là Lý Thục Viện, trước kia chúng ta đã gặp qua, khi đó tôi là hàng xóm của nhà họ Phong, chỉ là sau này tôi đi ra nước ngoài.”

Thương Trăn gật đầu: “Tôi nhớ ra cô.”

Sau đó tình cảnh có hơi giằng co, Lý Uyển Oánh cảm nhận được sự kỳ lạ, Thương Trăn là người chuyển tầm mắt đi trước.

“Mẹ nuôi, con ăn tối xong mới về, hiện tại trong người hơi mệt, con xin phép đi nghỉ ngơi trước.”

Lý Uyển Oánh gật đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ, đợi một lúc nữa, Lý Thục Viện hẳn là sẽ đi?

Ai ngờ Lý Thục Viện lại nói.

“Bác gái, hôm nay cháu có thể làm phiền bác một tối không? Cháu đã lâu không gặp bác, thực sự có rất nhiều chuyện muốn nói với bác.”

Khu nhà cũ của nhà họ Phong có nhiều phòng như thế, Lý Uyển Oánh có thể nói không đồng ý được sao?

Vẻ mặt bà ấy cứng đờ gật đầu, đúng lúc này, Phong Hành Diễm cũng trở về.

“Thục Viện?”

Thời gian qua lâu như thế, Lý Uyển Oánh không nghĩ tới Hành Diễm lại nhớ rõ cô ta.

“Cô trở về rồi à?” Anh cười nói, nhìn thoáng qua: “Cô không giống lúc còn nhỏ.”

Nụ cười của Phong Hành Diễm khiến cho Lý Thục Viện có chút đắc ý, cô ta luôn thích chinh phục thứ người khác không thể chinh phục được, đối với Phong Hành Diễm, cô ta chẳng phải nhất định muốn có được, chỉ là trời sinh cô ta thích chinh phục mọi thứ bên người, nhất là thứ có độ khó khăn càng lớn, cô ta hưởng thụ cảm giác người khác vì cô ta mà thay lòng đổi dạ.

Cô ta nở nụ cười, nụ cười này ung dung, không biết vì sao lại có chút cố tình.

“Nhớ anh, nhớ mọi người, cho nên liền trở về, chỉ hy vọng mọi người đừng có xa cách em, vẫn giống như trước kia thì tốt.”

Câu “nhớ anh” của cô ta, Phong Hành Diễm không suy nghĩ nhiều, nếu là lúc trước, có lẽ anh sẽ còn để tâm mấy lần, nhưng hiện tại, anh chỉ muốn nhanh lên lầu ôm Trăn Trăn! Một ngày không gặp, anh rất nhớ cô!

Cho nên anh nói: “Đến đây rồi, cô xem đây như nhà của mình, tôi lên lầu thay quần áo trước.”

Sau khi nói xong, không đợi cô ta nói thêm gì, anh vội vàng rời đi, tốc độ rất nhanh, gấp không kịp chờ đợi!

Chẳng qua lúc lên lầu, trong đầu Phong Hành Diễm đột nhiên lóe lên, đã lâu không gặp, vì sao anh lại cảm thấy Lý Thục Viện đang cố gắng bắt chước Trăn Trăn?

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status