Cô vợ tái sinh

Chương 515





Chương 515: Bắt đầu theo đuổi vợ

Sau khi xong việc, Thương Trăn vẫn còn có chút ngây ngốc, thật ra cô cảm thấy bây giờ chính mình đã rất có bản lĩnh, cho dù không có Phong Hành Diễm sắp xếp, cô cũng sẽ không để người nhà họ Lâm chiếm được từ cô một chút chỗ tốt nào, thế nhưng được người khác che chở không một khe hở nào, cô cảm thấy… Khá tốt.

Trên xe, Phong Hành Diễm vừa xem văn kiện, vừa nói: “Lâm Tuyết Hàm và Lâm Hàn Thạch công khai bôi nhọ danh dự, chứng cứ rất xác thực, anh đã giao cho luật sư đi xử lý, đến khi đó anh sẽ cố gắng để bọn họ và Vạn Thanh Thanh ngồi chung một tù, để bọn họ có nhiều thời gian trò chuyện.”

Phong Hành Diễm nói đến đây liền mỉm cười, hoàn toàn không nhìn ra anh đang chỉnh người! Nếu để cho Vạn Thanh Thanh nhìn thấy ngay cả Lâm Tuyết Hàm cũng đi vào, cô ta còn không điên mất ư?

Hơn nữa bởi vì hai mẹ con bọn họ, cả một đời Lâm Hàn Thạch đều bị hủy, lần này để ba người bọn họ tập hợp lại một chỗ, nhất định rất thú vị.

Thương Trăn không nói chuyện, Phong Hành Diễm tiếp tục nói: “Mặt khác, anh sẽ không truy cứu trách nhiệm của Chu Kỳ, anh còn giúp ông ta tìm về đứa con gái bị bắt cóc, cũng cho ông ta một khoản tiền để đền bù tổn thất tinh thần, Trăn Trăn… Chuyện liên quan đến cha em, anh rất xin lỗi.”

Nhắc đến chuyện này, ánh mắt của Thương Trăn hơi tối sầm lại, việc này không trách được ai, cô cũng chưa từng nghĩ đến Vạn Thanh Thanh lại không phải là con ruột của cha, cô còn cho rằng, cho rằng Lâm Tuyết Hàm và Vạn Thanh Thanh nhằm vào cô, ít nhất cũng không nhằm vào cha cô.

Nhưng ai ngờ, sau cùng, cha của cô thế mà lại rơi vào kết cục như vậy?

Nhà họ Thương sụp đổ, vợ và con đều không phải của mình, ông muốn đi hỏi một lý do lại bị đánh, lúc hấp hối còn dựa vào việc bán thận để cho cô hai mươi vạn, lấy tiền chạy trốn, đáng tiếc là… Cô không được gặp mặt ông lần cuối.

Thấy cảm xúc của Thương Trăn có phần mê mang, Phong Hành Diễm nhíu mày, đưa tay, cẩn thận sờ lên tóc của cô.

Thấy cô không phản kháng, anh dùng sức vuốt, ôm người vào trong ngực mình, nhỏ giọng nói.

“Trăn Trăn, có rất nhiều chuyện đã đi qua, chúng ta không có cách nào thay đổi được, nhưng chúng ta có thể thay đổi được hiện tại và tương lai.”

Thương Trăn nghe xong, chăm chú nhìn anh, dưới sự nổi bật của đôi mắt sáng long lanh của cô, thật ra, vết sẹo trên mặt cô không có chút nào đáng sợ, giống như đứa nhỏ vẽ xấu lên mặt, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Phong Hành Diễm không nhịn được nhìn cô cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên trên vết sẹo.

Thương Trăn không tránh, chỉ phức tạp nhìn anh: “Từ khi nào thì anh bắt đầu sắp xếp?”

Phong Hành Diễm hơi nhướng mày: “Đại khái… Là trước khi Vạn Thanh Thanh vào tù.”

Khi đó anh liền ý thức được Lâm Tuyết Hàm sẽ giở trò quỷ, chẳng qua không sao, anh biết scandal lớn nhất của Lâm Tuyết Hàm, chỉ cần tìm được nơi bọn họ lén lút gặp mặt, mua chuộc một người làm là đủ, Lâm Tuyết Hàm tự nhiên sẽ chết rất thế thảm.

Thương Trăn trầm mặc một lúc lại hỏi: “Vì sao… Anh lại phải làm nhiều chuyện như thế…”

Cô có chút mơ hồ, Phong Hành Diễm thật sự thích cô ư? Sao có thể như vậy được? Nhưng nếu như không thích, Phong Hành Diễm muốn từ trên người cô có được thứ gì? Bây giờ địa vị của anh, cho dù là vì thứ gì đều không cần thiết phải hy sinh lớn như thế?

Phong Hành Diễm để văn kiện sang một bên, chăm chú nhìn cô.

“Bởi vì bọn họ muốn làm tổn thương em.”

“Chỉ cần là thứ em muốn, anh đều có thể làm được, chỉ cần em muốn trừng trị đám người gây rối đó, anh sẽ không để cho bọn họ sống tốt. Lúc trước anh không chăm sóc thật tốt cho em, nhưng từ bây giờ trở đi, cuộc sống sau này của em, anh đều muốn phụ trách.”

Thương Trăn nghe xong, cô bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ trong xe quá cao, mặt cô không khỏi nóng lên! Nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại, lắc đầu… Thương Trăn à Thương Trăn! Mày còn muốn đau khổ lần thứ hai sao?

Nhưng đúng lúc này, Phong Hành Diễm đưa tay ra, giữ lấy cằm cô, hơi khẽ nâng lên, để cho cô nhìn chính mình.

Thương Trăn không thể tránh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt rung động lòng người của anh, nghe anh khẽ cười nói.

“Trăn Trăn của anh, cho dù như thế nào đều rất xinh đẹp…”



Đến nhà họ Phong, Thương Trăn gần như là chạy trốn như bay xuống xe!

Cô sống đến độ tuổi này quả thật thất bại, chưa từng nhìn thấy những người khác theo đuổi như thế nào, càng không được người khác dùng phương pháp này… Để theo đuổi! Đúng, chính là theo đuổi! Hơn nữa đối phương còn là vị hôn phu mà cô đã từng thích hơn 10 năm, cảm giác này thật là…

Lý Uyển Oánh vừa nhìn thấy Thương Trăn về liền ra đón, vui vẻ nói.

“Ha ha ha! Trăn Trăn, cháu không biết đâu, bác ở nhà xem phát sóng trực tiếp, quả thật vui vẻ chết đi được! Cơn tức trong lòng kia cũng được xả ra! Mụ phù thủy Lâm Tuyết Hàm kia, quả thật là đáng đời!”

Nhìn thấy bà ấy, Thương Trăn mới cảm thấy tốt hơn, cô cười, vẻ mặt hoảng hốt phụ họa mấy câu, sau đó liền nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói của Phong Hành Diễm.

“Mẹ à, Trăn Trăn đã đi một buổi sáng, bây giờ cô ấy cũng mệt mỏi rồi, để cho cô ấy nghỉ ngơi một lát.”

Lý Uyển Oánh nghe xong, vội vàng hối hận nói: “Nhìn bác này! Trăn Trăn, cháu đi nghỉ ngơi một lát đi, lúc nào ăn cơm, bác sẽ gọi cháu!”

Thương Trăn không dám quay đầu liền đi thẳng lên lầu, Lý Uyển Oánh lại nhìn chằm chằm vào Phong Hành Diễm.

“Nhóc con, con mau nói đi, chuyện hôm nay có phải là do con làm không? Quá hả giận!”

Phong Hành Diễm bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, anh đã sắp 30 tuổi rồi, làm sao bà ấy càng ngày càng giống trẻ con?

“Mẹ cũng cảm thấy hôm nay con rất đẹp trai à?” Anh nhướng mày hỏi.

Hai tay Lý Uyển Oánh ôm ngực: “Đương nhiên rồi! Đẹp trai ngây người!”

Phong Hành Diễm cong môi cười: “Bây giờ, mẹ hẳn là tin tưởng con đối xử thật lòng với Trăn Trăn rồi chứ!”

Lý Uyển Oánh giật mình, sau đó gật đầu, chần chờ nói: “Tuy trước kia còn rất quá đáng, nhưng gần đây biểu hiện của con rất tốt, mẹ tin tưởng con là lãng tử quay đầu rồi.”

Phong Hành Diễm khoanh tay trước ngực, dựa vào trên ghế sofa nhìn mẹ mình, nghiêm túc nói: “Có phải mẹ nên giúp con theo đuổi con dâu không? Mẹ sẽ không thật sự muốn nhìn con sống cô độc suốt quãng đời còn lại chứ!”

Lý Uyển Oánh mở to hai mắt ra nhìn, không chắc chắn hỏi: “Con nghiêm túc?”

Phong Hành Diễm nhìn bà ấy, bên trong đôi mắt tím là sự nghiêm túc, cùng với lời nói dụ dỗ: “Con đã trưởng thành, hiện tại kết hôn, sang năm liền sinh một đứa cháu nội cho mẹ chơi đùa, được chứ? Không phải mẹ vẫn luôn muốn có con gái ư?”

Trên thực tế, trong lòng Phong Hành Diễm thầm nghĩ, lần này nhất định phải muộn mới sinh con, đứa nhỏ gì chứ, thật là quá ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng, dù sao cũng phải đi hưởng tuần trăng mật trước, kết hôn sau…

Nhưng lòng nhiệt tình của Lý Uyển Oánh được khơi dậy, hai mắt bà ấy sáng lên! Hành Diễm và Trăn Trăn sinh một đứa cháu nội cho bà ấy?

Trong đầu bà ấy hiện lên phiên bản thu nhỏ của Trăn Trăn, trong lòng cảm thấy đẹp không sao tả xiết, đột nhiên đối với chuyện này, bà ấy không bài xích nữa, dù sao cũng là con ruột của bà ấy, bà ấy vẫn thiên vị…

Vì thế, bà ấy sâu xa vỗ vai Phong Hành Diễm, nói với anh: “Mẹ sẽ cho con thêm một cơ hội, một lần cuối cùng.”

Hai mắt Phong Hành Diễm sáng lên: “Được ạ, việc này phải nhờ mẹ rồi.”

Còn anh, sau khi quét sạch những kẻ gây rắc rối kia, anh dĩ nhiên càng phải thêm nỗ lực theo đuổi vợ! Không có những kẻ đến gây rối, anh cảm thấy con đường theo đuổi vợ của mình trở nên sáng sủa hơn.

Sau đó, Thương Trăn cảm thấy bầu không khí trong nhà rất lạ!

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status