Con thiên tài và bố tổng tài

Chương 1615



Chương 1615

Tô Nhan sửng sốt: “Ba!”

“Qua đây!”

Tô Kỳ gầm lên, anh ta biết mình rất bốc đồng, nhưng nếu không, anh ta làm sao có thể bảo vệ con gái mình?

Từ trước đến giờ bởi vì thân phận của con gái, cho nên anh ta luôn khiêm tốn đối với Đương Duy, vẫn luôn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

“Tô Nhan không tính không cầu mong báo đáp gì mà ở bên cạnh mày nhiều năm như thế, mãi mãi cũng chỉ nhận được ánh mặt lạnh lùng, nó có bao giờ dám nói chữ không với mày chưa? Cho nên tất cả mọi người ai cũng thương xót quá khứ của mày, dù cho biết Tô Nhan là vô tội, đúng, mày không sai, nhưng mà Tô Nhan quen biết mày cũng thành sai”

“Người ngoài chỉ biết mắng con bé, Tô Nhan, đáng trách là đồ rẻ tiền!” Giọng nói của Tô Kỳ vô cùng tàn nhẫn, giống như cái rếu trực tiếp đâm thẳng vào Đường Duy, khiến cậu vô cùng kinh ngạc.

“Nhưng cho dù như vậy, Tô Nhan cũng chưa từng tự mình biện minh một lời sao… con bé đang bù đắp, mày không muốn, thậm chí là tổn thương con bé, con bé cũng không nói lời nào, chỉ biết chịu đựng tất cả, ngay cả phá thai cũng một mình đi, vẫn còn chưa đủ sao Đường Duy? Những gì nợ mày tao dùng cả tử cung và tương lai mạng sống của con gái trả cho mày, còn chưa đủ sao…”

Tại sao bây giờ Tô Nhan không muốn tiếp tục mà muốn rời đi, nếu như đi rồi, ngược lại… còn cần… chịu đựng những thương tổn này hay sao? Chẳng lẽ muốn cô tiếp tục ở bên cạnh chịu khổ hay sao? Tô Kỳ vẫn luôn nhìn thấy tất cả, thật sự cảm thấy không còn cách nào để mặc mọi chuyện như thế nữa rồi.

Đúng đời cha chú tạo nghiệp, khiến cho thế hệ trẻ phải chịu đựng nhiều như thế.

Con gái của anh ta không phải là người hay sao, trái tim không phải làm bằng thịt hay sao, không biết đau hay sao!

“Đừng có bám lấy con gái của tôi nữa”

Tô Kỳ đau lòng không ngừng lắc đầu: “Coi như năm đó mày, xảy ra nhiều chuyện như thế, chú thay Bạc Dạ chăm sóc mày và mẹ mày lâu như thế, con là do chú và người phụ nữ đó sinh, ảnh hưởng đến hình thành nhân cách của mày, chú tạo nghiệp, chú trả, có được không?”

Nghe Tô Kỳ nhắc lại chuyện quá khứ, trong lòng Đường Duy không biết tại sao lại nổi lên đau đớn như kim châm, cậu biết Tô Nhan những năm qua làm việc mà không cần hồi báo.

Cô biết mẹ mình đã gây ra tội ác gì với hai mẹ con Đường Duy, cô cố gắng tự mình dập tắt lửa giận của nghiệp chướng, và đây là lúc cô không biết đâu là đúng đâu là sai.

Cô phối hợp như thế nào, có thể làm như thế nào, đến cuối cùng cho dù có hy sinh tính mạng thì thứ cô nhận được chẳng qua là một câu nói tự mình đa tình của người khác mà thôi.

Có lẽ Đường Duy đã sớm biết điều đó chẳng qua cậu chỉ không chịu đối mặt.

Cậu luôn cảm thấy nếu nhìn thẳng vào sự trả giá của Tô Nhan thì chẳng khác nào xin lỗi những đau khổ mà mình đã phải gánh chịu.

Mà sự gian khổ của Tô Nhan bây giờ, thật ra cho đến hiện tại chưa bao giờ là vấn đề phải lựa chọn của một người, là anh †a đã bắt cóc cậu và Tô Nhan.

Tô Kỳ gọi Tô Nhan: “Tới đây!”

Tô Nhan run rẩy bước xuống giường, dáng vẻ quần áo xộc xệch khiến trước mắt Tô Kỳ biến thành màu đen, chỉ tay vào Đường Duy nói: “Đường Duy, nếu có lần sau đừng trách chú không khách khí với cháu!”

Đừng Duy không nói chuyện, một lúc sau mới nói: “Chú không thể dẫn Tô Nhan đi”

Tô Kỳ vừa nghe, bên tai như có tiếng vo ve, cậu ta còn dám ngăn cản?!

“Ăn đau khổ chưa đủ đúng không?”

“Đúng vậy”

Trong đôi mắt đen nhánh của Đường Duy phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi đao sáng bóng: “Cháu sẽ đi tìm cô ấy, lần này chú mang cô ấy đi, cháu lần sau vẫn sẽ đi tìm”

“Chú nói nhiều như vậy vẫn vô nghĩa đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status